Nếu là ở kiếp trước, Tần Nguyễn nghe thấy câu nói này của anh hai, cô sẽ suy đoán anh ta đang làm cái khi gì vậy, không phải là muốn làm gì với cô đấy chứ.
Mười tám năm kinh nghiệm sống ở khu tây đã làm cô hiểu rõ một điều, trên đời này không có chuyện vô duyên vô cớ có thiện cảm, cũng không có bánh tự dưng rót từ trên tròi xuống.
Mọi thứ mà cô biết đều trộn lẫn với nhiều tranh chấp lợi ích khác nhau.
Sự dung túng và bảo vệ của Tân Muội khiến hai mắt Tần Nguyễn ươn ướt.
Cô biết, mỗi lời nói của người thanh niên đứng1 sau lưng, từng câu từng chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng. Trong mắt anh ấy, cô thực sự tốt như vậy.
Còn cả cha và anh cả nữa, ở trong mắt họ, dù cô có chọc thủng trời thì cũng là trời sai, chẳng liên quan gì tới cô cả.
Kiếp trước, cô bỗng dưng bị người ta hãm hại, bị mang tiếng xấu, cha và các anh đã an ủi, che chở cho cô, để cô rời xa những tin đồn bẩn thiu không chịu nổi kia.
Không phải cô chưa từng bị cảm động, trái tim lạnh giá lúc nào cũng đầy phòng bị của cô đã được bọn họ sưởi ấm lên.
Nhưng không đợi được cô chấp nhận họ thì cha đã chết, anh cả bị ép ra nước ngoài, anh hai mất tích. Cô không có cơ hội mở lòng với họ, chi có thể trơ mắt nhìn cái nhà này tan nát.
Còn may, kiếp này, tất cả vẫn còn kịp.
Tần Nguyễn cố gắng để mình không chảy nước mắt.
Cô không thể khóc, bây giờ tương lai tươi sáng rồi, cô nên cười mới đúng.
Tần Nguyễn để cho Tần Muội - người anh trai bằng tuổi với cô ở sau lưng, cẩn thận nhẹ nhàng lau tóc cho mình.
Cảnh tượng ấy vô cùng chói mắt trong mắt hai mẹ con Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm đang đứng cách đó không xa.
Dáng vẻ bực bội của hai mẹ con họ rơi vào mắt Tần Nguyễn, khiến nụ cười trên khuôn mặt cô càng thêm rạng rỡ.
"Tạm được rồi, đi ăn cơm trước đã."
Tần Nguyễn ngăn lại động tác của Tân Muội, rồi kéo anh ta đi vào trong phòng ăn.
Trong phòng ăn, người hầu bày những món ăn tinh tế và ngon miệng lên bàn, chỉ đợi chủ nhân ngồi vào chỗ.
Tần Nguyễn và Tần Muội ngồi vào chỗ, hai người không hề chào hỏi hai mẹ con Hàn Nhàn mà cầm đũa ăn cơm luôn.
Hai anh em vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Hàn Khả Tầm ngồi ở phía đối diện, trong mắt vẫn còn sự sợ hãi chưa tiêu tan, cô ta nhìn gương mặt tươi cười của Tần Nguyễn mà kinh hãi như nhìn thấy ma giữa ban ngày.
Hàn Nhàn không thể nhịn nổi cảnh mất mặt này của con gái nên đá cô ta một phát ở dưới gầm bàn.
Hàn Khả Tâm khẽ run lên, cô ta cái rụp đầu xuống ăn một cách máy móc.
Bữa tối này cũng được tính là diễn ra suôn sẻ.
Hai mẹ con Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm yên tĩnh một cách lạ thường, không tiếp tục giờ trò nữa.
Ấn tối xong, Tần Nguyễn trở lại phòng ngủ trên tầng hai.
Cô buông lỏng cơ thể và thả mình xuống giường.
Rõ ràng mới thụ thai chưa được mấy ngày, nhưng có cảm giác cứ ăn no xong là mệt rã rời, muốn ngủ.
Tần Nguyễn xem sách thì biết đây là hiện tượng mang thai giả, trong tiềm thức cơ thể đã sớm thích ứng với phản ứng mang thai.
Cô lại cố ý dung túng cho loại cảm giác này.
Sức khỏe cô tốt, bé con mới càng thêm khỏe mạnh.
Tần Nguyễn nằm ở trên giường, mi trên mi dưới bắt đầu đánh nhau.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên tiếng hít thở đều đều.
…
Trên tầng ba nhà họ Tần.
Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm trở về phòng, sắc mặt của hai mẹ con đều khó coi.
"Mẹ! Tần Nguyễn thật sự là quái vật, nó là ác quỷ đấy! Chính nó nói thế mà!"
Hàn Khả Tâm gối đầu lên đùi Hàn Nhàn, sợ hãi nghẹn ngào hô lên. “Câm miệng!"
Hàn Nhàn nghiêm nghị ngăn lại: “Con đừng bị chuyện hoang đường của nó làm ảnh hưởng. Đúng là mẹ đã đánh giá thấp con đi này rồi, những biểu hiện tự ti, muốn thân cận với người khác nhưng lại rụt rẻ lúc trước, e rằng tất cả đều là đang diễn trò."
Dưới cái nhìn của bà ta, Tần Nguyễn chỉ đơn giản là đang lừa con gái bà ta mà thôi.
Quái vật cái khỉ gì, bà ta không tin những thứ đó đâu.
Sắc mặt Hàn Khả Tâm trắng bệch: “Con thật sự nhìn thấy nó biến thân mà, hai mắt đen như mực không có một tí tròng trắng nào, cực kỳ đáng sợ. Mẹ, con thật sự rất sợ hãi!"