Chương 112: Rõ ràng coi cô như đứa trẻ.

Thấy Tần Nguyễn thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng, cho dù anh đã trấn an mà cô vẫn rất khẩn trương, trong mắt Hoắc Vân Tiêu thóang ý cười.

“Nếu em không muốn gặp, vậy chúng ta có thể nói chuyện ở chỗ khác.”

Giọng điệu của anh đầy dịu dàng và chiều chuộng, rõ ràng coi Tần Nguyễn như một đứa trẻ.

Tam gia nghĩ thầm, dù sao cô bé này cũng đến đây tìm mình, có gặp ông nội cùng những người khác hay không cũng không quan trọng.

“Vâng!”

Tần Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng đồng ý.

Nụ cười trong mắt Hoắc Vân Tiêu càng đậm hơn, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy cả sự nuông chiều hiện rõ trong mắt anh.

“Đi theo anh.”

Hai người rời đi, họ quay trở lại xe của Hoắc Xuyên.

“Về khu nhà nhỏ.”

“Vâng, Tam gia.”

Hoắc Xuyên làm theo lệnh.

Không biết chạy bao lâu, chiếc xe dùng trước một tòa nhà bốn tầng theo phong cách châu Âu.

Nói là khu nhà nhỏ, nhưng tòa nhà này cũng có diện tích gần một nghìn mét vuông.

Diện tích rộng lớn của nhà họ Hoắc khiến Tần Nguyễn líu lưỡi.

Đột nhiên, một bàn tay đưa ra trước mặt cô.

Tần Nguyễn thuận theo bàn tay nhìn lên trên, trong mắt cô hiện ra vẻ khó hiểu.

Hoắc Vân Tiêu cười nói: “Đưa tay cho anh.”

Khi anh cười, đôi mắt đào hoa sáng ngời hơi cong lên, không ai có thể cưỡng lại một nụ cười như thế.

Giọng anh nhẹ nhàng như làn gió đêm mơn trớn, trêu chọc người ta.

Tần Nguyễn khống chế cảm giác bối rối trong lòng, cô vội vàng đưa tay ra.

Nhưng lại không để ý rằng bàn tay đó đang cầm tờ báo cáo xét nghiệm máu.

Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn tờ báo cáo trên tay, anh thấy một vài chữ đặc biệt trên đó.

Hoắc Tam gia đã biết cô bé này đến đây vì lý do gì.

Tam gia không nói gì, anh nắm lấy tay Tần Nguyễn vẫn còn đang ngơ ngác xuống xe và đi vào trong nhà.

Ngoài người đàn ông mặc áo đen canh cửa, trong nhà không còn ai khác.

Chắc lúc này những người hầu đều đã đi nghỉ.

Không cần phải đi gặp phụ huynh khi chưa chuẩn bị kỹ, Tần Nguyễn hoàn toàn yên tâm.

Cô ngồi trên chiếc ghế sofa thoải mái trong phòng khách và nhìn chăm chú vào bóng lưng của người đàn ông đang rót nước ở quầy đồ uống.

Tần Nguyễn đã sắp xếp lại cảm xúc của mình, cô chuẩn bị sẽ nói ra khi đối phương đi tới.

Cô siết chặt bàn tay cầm tờ báo cáo xét nghiệm, nhưng... lại thấy tay mình trống trơn.

Tần Nguyễn cúi đầu nhìn, phát hiện tờ báo cáo xét nghiệm máu mà mình vẫn cầm trên tay đã biến mất!

“Em đang tìm cái này à?”

Tần Nguyễn ngẩng đầu, cô thấy trong tay Hoắc Vân Tiêu cầm một tờ phiếu nhăn nhúm.

Tần Nguyễn cảm giác có cái gì đó đang nổ tung ở trong đầu mình.

Thấy ánh mắt cô đờ đẫn, cả người rơi vào trạng thái hoảng hốt, chiếc cằm của Hoắc Vân Tiêu thoáng nâng cao, đôi môi mỏng cong lên.

Hoắc Tam gia rót một nửa cốc nước đặt bên cạnh Tần Nguyễn, anh chậm rãi ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt nhìn chăm chú vào tờ báo cáo.

So với cách xét nghiệm nướ© ŧıểυ truyền thống thông thường, thì xét nghiệm máu để kiểm tra có thai chuẩn xác hơn, nhạy hơn, và ít sai số hơn, tỷ lệ chính xác cao tới 99%.

Tờ báo cáo này nói rất rõ rằng Tần Nguyễn có thai.

Thời gian trùng khớp với cái đêm ở khách sạn Hoàng Đình.

Hoắc Vân Tiêu đã biết tin này từ trước, nhưng giờ phút này nhìn chằm chằm vào tờ kết quả xét nghiệm, trong lòng anh vẫn không tự chủ được mà run lên.

Năm nay anh đã hai mươi tám, vẫn chưa có đối tượng kết hôn, và cũng không hề có ý định kết hôn.

Bây giờ thì tốt rồi, ông trời lại trực tiếp gửi luôn cả trâu lẫn nghé đến cho anh.

Khóe môi của Hoắc Tam gia nhếch lên, dù làm thế nào cũng không thể ép xuống được.

Hoắc Vân Tiêu đưa tay đỡ một bên trán, biểu cảm trên gương mặt rất khó tả, ánh mắt mang theo ý cười rơi vào Tần Nguyễn đang ngồi bên cạnh.

Ngửi mùi trầm hương trên người Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn cảm thấy đầu óc mình hơi choáng váng.

Tờ xét nghiệm máu chạy sang tay đối phương từ lúc nào vậy?

Tại sao cô không có chút ấn tượng nào!