Cảnh tượng hết sức khó tả.
Ngôn từ thiếu thốn làm tôi nghẹn lời.
Viết văn nhiều năm vậy, không thể diễn tả cảm xúc bằng lời.
Nói theo kiểu bây giờ—
Xấu hổ tới mức linh hồn bay mợ ra ngoài luôn.
Xấu hổ tới mức mười đầu ngón chân đào trên nền xi măng được nguyên căn nhà: ba phòng, hai sảnh, một bếp một nhà vệ sinh.
Anh ấy nhìn tôi.
Gió tụ mây vần.
Tôi nhìn anh ấy.
Sóng cuộn biển gầm.
Anh ấy nhướng mày ra hiệu tôi trả lời.
Tôi há miệng mà không nặn ra được một chữ.
Hy vọng năm rộng tháng dài có thể cuốn trôi đi lần gặp gỡ đầu tiên ngẫm lại mà kinh của tôi với anh ấy.
Quên hết đi.
Rồi chúng ta bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng trí nhớ Lý Hành thật sự quá tốt, anh ấy nói: “Đã lâu không gặp, cô vẫn ít nói vậy nhỉ.”
Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi, tôi, tôi, tôi xấu hổ tới nổi nhọt.
Bốn năm đại học.
Tôi cứ nghĩ đã bị mấy người bạn cùng phòng hạ độc. Chứng bệnh sợ xã hội đã được chữa khỏi.
Nhưng thực tế chứng minh.
Chỉ là tôi chưa đυ.ng phải trường hợp lớn thôi.
Không oán trời.
Không thể oán.
Chỉ oán Giản Vệ Đông.
Nam thần cỡ này mà có thể chộp lung tung tới mai mối.
May mà lão Giản đã xuất hiện kịp thời, cùng xuất hiện với lão Giản còn có ông cụ tinh thần quắc thước, lão Lý.
Lý Hành và tôi tự nhiên cùng lúc đứng lên, chào hỏi người lớn.
Lý Hành: “Chú Giản.”
Tôi: “…”
Lần trước tôi luôn thấy có lỗi vì gọi sai người ta thành ông nội. Lần này tôi liên tục lặp đi lặp lại là không bao giờ được phép kêu người ta thành ông già nữa.
Không được kêu già như trước.
Không được kêu già như trước.
Mở miệng thành: “Anh Lý.”
Lão Giản: “…”
Lý Hành: “…”
Ông cụ: “Mấy chục năm rồi không nghe cô bé nào kêu bằng anh.”
Ông cụ: “Thật hoài niệm mà.”
Tôi lại tiếp tục dùng chân mà đào ra một cái biệt thự dưới nền.
Bốn người yên vị.
Thức ăn được mang lên.
Lão Giản giới thiệu tôi với Lý Hành: “Con gái chú, Giản Tây Khê.”
Ông cụ giới thiệu anh ấy với tôi: “Con trai chú, Lý Hành.”
Lão Giản: “Năm nay con bé 21, sắp 22 tuổi.”
Ông cụ: “Nó năm nay 26, gần 30.”
Lão Giản: “Trên nó còn một người chị.”
Ông cụ: “Nó có một thằng anh.”
Lão Giản: “Chị con bé theo chủ nghĩa không kết hôn.”
Ông cụ a: “Con trai lớn của tôi căm thù hôn nhân.”
Lão Giản: “Hôm nào… cho chúng làm quen?”
Ông cụ: “Biết đâu cái tên lưu manh đó lại lọt được vào mắt xanh?”
Tôi: “…”
Hai người đang nói cùng một chuyện hả?
Ăn cơm.
Ăn cơm.
Lão Giản với ông cụ nói chuyện hợp tác làm ăn. Lý Hành thỉnh thoảng tham gia trò chuyện biến thành cuộc gặp mặt lãnh đạo ba bên.
Hóa ra công ty game là nghề phụ của anh ấy. Công việc chính của anh là chủ tịch tập đoàn Lý gia.
Nhìn lại bản thân.
Tôi là con Hamster ăn uống thả cửa.
Một con cá mặn không có mơ tưởng gì vào làm dâu nhà giàu.
Cuối cùng bữa ăn cũng xong.
Ông cụ nhìn tôi và Lý Hành cả quá trình không hề có bất kỳ sự tiếp xúc giao lưu nào: “Hai đứa rất hợp ý nhau.”
Lão Giản: “Dạ đúng.”
Tôi: “…”
Hai người cộng lại gần 200 tuổi. Trợn mắt nói dối vậy cũng được à?
Ông cụ: “Để Lý Hành đưa Tây Tây về trước. Chúng ta tìm chỗ yên tĩnh hơn nói chuyện.”
Lão Giản: “Vậy làm phiền cháu.”
Lý Hành: “Chú Giản khách sáo quá.”
Ra khỏi khách sạn, tài xế lái chiếc Bentley tới, dừng lại.
Lý Hành giúp tôi mở cửa xe, “Cô Giản, mời.”
Tôi được chiều mà lo: “Cảm ơn.”
Nhanh chóng ngồi vô xe.
Cảm giác như có ai đó bảo vệ đỉnh đầu mình. Ngước lên.
Tôi thấy bàn tay Lý Hành đang chắn trên đầu tôi nơi cửa xe.
Anh ấy chu đáo quá.
Sau khi lên xe, Lý Hành hỏi tôi, “Cô Giản, cô về đâu?”
Tôi đọc địa chỉ trường đại học của mình.
Anh nói nhẹ nhàng: “Là đàn em à.”
Tôi gật đầu, “Cùng chuyên ngành với anh.”
“Không nhìn ra.”
Tác phẩm cùi bắp quá hả?
Tôi hết biết nói gì.
Bentley chạy về phía trường đại học.
Anh hỏi: “Cô đã coi mắt bao nhiêu lần rồi?”
Tôi: “Chắc cỡ 99 lần?”
Thật ra cũng vô số lần. Tôi không đếm xuể.
Anh nói: “Đây là lần đầu tiên của tôi.”
Có cảm giác anh hùng mắc nạn.
Với tư cách bạn bè, tôi an ủi anh: “Thực ra không tới nỗi. Mỗi lần đi ăn về thì tôi nói với ba là không có cảm giác, rồi thôi…”
Đột nhiên anh hỏi: “Đêm nay về em định sẽ nói gì?”
Tôi: “…”
Theo lệ cũ thôi.
Đương nhiên mà.
Không cảm giác.
Anh nhìn tôi với ánh mắt sâu xa: “Em không có cảm giác gì với tôi?”
Tôi: “…”
Nếu không thì sao?
Anh quá ưu tú.
Nếu tôi nói thật là có cảm giác với anh thì tôi nghĩ đang xúc phạm anh.
Anh nhìn chăm chú vào mắt tôi, như một con rắn nham hiểm đang thôi miên con ếch đần độn: “Tôi hy vọng tối nay cô Giản sẽ cho ba cô một câu trả lời khác.”
Tôi: !!!
Ý anh là gì???
Tôi có cảm giác với anh???
Anh nói: “Hợp tác đi.”
“Cái, cái gì?”
“Cô Giản vẫn muốn ăn bữa cơm vô vị này lần thứ 101 à?”
Dĩ nhiên là không!
Tôi: “Hợp tác… là làm sao?”
Lý Hành: “Giả vờ như cô có cảm giác tốt với tôi.”
Tôi: “…”
Đâu cần giả vờ.
Tôi thật sự có cảm giác tốt về anh mà.
Lý Hành: “Tôi cũng giả vờ thích cô.”
Tôi: “…”
Đắng lòng.
Tới cổng trường, xe dừng lại. Lý Hành lấy điện thoại ra, “ID wechat của cô là bao nhiêu?”
Tôi: “18888888888.”
Anh nhìn lên, “Nói thật đi.”
Tôi: “Thật.”
Giản Vệ Đông làm bất cứ chuyện gì để tôi vui. Bao gồm cả số điện thoại có giá trên trời này.
Sau khi thêm wechat của Lý Hành. Anh nói: “Sửa ghi chú tên đi.”
Tôi: “Cái gì?”
Anh ta mặt vô cảm nói ra một câu nghe mắc ói: “Đổi tên tôi thành [Anh Hành yêu quý nhất vũ trụ], đổi đi.]
Tôi: “…”
“Sao vậy?”
Tôi: “Không phải…”
Hồi nãy tôi chưa đồng ý hợp tác với anh mà, đúng không?
Bây giờ anh… anh nói bắt đầu thì bắt đầu à!
Lý Hành nghĩ tới gì đó, “Sửa theo cách quen thuộc của cô thì có vẻ thật hơn. Trước kia cô ghi Wechat của bạn trai là gì?”
Khóe miệng tôi giật giật: “Câu hỏi này khó quá.”
“Chưa từng yêu đương?” Anh nói, “Vậy tưởng tượng đi.”
Sau đó, tôi thấy anh cúi đầu, đổi ghi chú wechat của tôi thành “Cục cưng.”
Vì vậy, tôi nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai đó, cực kỳ tàn nhẫn cho hai chữ: “Cờ hó.”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, gương mặt tuấn tú hơi vặn vẹo.