Chương 38

Trái tim bị đâm thủng, cỗ đau đớn truyền đến khiến tôi phải nôn ra một ngụm máu tươi, chảy từ miệng xuống dưới cằm, dính đầy lên chiếc hoodie trắng. Sau đó, mà làm gì có sau đó, khoảnh khắc bị đâm trúng là tôi đã chết ngắc rồi.

Cơ mà, đó lại chẳng phải kết thúc. Khi tôi một lần nữa mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm chơ vơ giữa một không gian u tối, không có lấy một tia sáng hay một tiếng động.

" thiên đàng kiểu gì vậy?"

Tôi lầm bầm trong miệng.

Giây sau liền nhìn xuống phần ngực trái, vết máu loang lổ vô cùng nhức mắt. Khiến tôi cắn môi, trong đầu chửi rủa tên hề quái dị kia không ngừng.

" mấy người kia, không biết giờ sẽ ra sao nữa."

Gia Khánh thì không phải lo, căn bản là Chí Thanh và Christopher thôi. Hai người đó yếu nhớt, mà tính cách của Gia Khánh, nếu tôi không dặn dò chỉ sợ sẽ bỏ mặc họ luôn thôi.

Bỗng lúc này, một bàn tay lạnh toát đặt lên vai khiến tôi giật mình, theo bản năng liền xoay người, vung chân đá một cú mạnh.

Ai ngờ, người đó đã kịp thời né được, hơi nữa còn dùng tay không bắt lấy chân của tôi.

" có hơi chậm đấy nhé, Khánh Vân."

Giọng nói trầm khàn vang lên, nó như một nhát búa mạnh đánh thẳng vào đại não của tôi. Khiến tôi ngây ngốc, ngơ ngác đứng đực ra.

" ô-ông nội...."

" giờ mới nhận ra sao."

Người này, thế mà lại là ông nội của tôi. Vậy thì đây đúng là thiên đường thật rồi.

Tôi không giấu được sự xúc động, nhanh chóng lao đến ôm chầm lấy ông nội, người mà tôi vẫn luôn nhung nhớ. Ông nội cũng yêu thương vỗ nhẹ lên lưng tôi.

“ cháu nhớ ông, rất nhớ. Thật sự đấy ạ!"

Tôi nghẹn ngào, đôi mắt không biết từ khi nào đã ứa lệ. Chỉ chờ thời điểm mà rơi xuống thôi.

“ ông cũng nhớ cháu gái nhiều lắm."

“ cháu bị bắt phải ở cùng gia đình của mẹ, cháu không thích điều đó tý nào. Ở đây mọi thứ rất ngột ngạt và khó chịu, cháu rất ghét nó."

Tôi uất ức, sụt sịt kể lể với ông nội.

" nhưng mà, những thứ đó bây giờ có thể kết thúc được rồi."

Vì tôi đã chết rồi, cho nên sẽ không còn phải đối mặt với cuộc sống kia nữa, chỉ tiếc một cái là chưa giúp Gia Khánh hoàn thành được tâm nguyên thôi.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của ông nội đã một phát khiến tôi rơi vào hoang mang.



“ ông biết cháu đã không thích cuộc sống của mình, nhưng nó vẫn chưa kết thúc đâu."

Tôi ngây người, không hiểu gì nhìn ông nội. Ông nói vậy nghĩa là sao?

“ tại sao lại chưa ạ, cháu đã chết rồi mà ông."

“ đúng là cháu đã chết, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đâu."

Trái tim bị đâm thủng mà còn chưa chết hoàn toàn, ông nội có phải già quá nên đã hơi lú lẫn không?

" cháu sở hữu môt nguồn linh lực mạnh mẽ, và nó đang giúp cháu phục hồi lại vết thương ở tim. Chắc chỉ khoảng mấy phút nữa thôi là hoàn thành rồi."

Ông nội kiên nhẫn giải thích với tôi.

" đây không phải thiên đường sao ông?"

" làm gì có thiên đường nào tăm tối như nơi này. Đây chính là khoảng không tồn tại giữa thiên đàng và địa ngục."

Ông nội cười nhẹ, nói.

“ vẻ mặt đó là sao vậy?"

" cháu ghét cuộc sống đó."

" Khánh Vân, bên cạnh cháu không phải vẫn còn một cậu quỷ sao. Người đó thương cháu thật lòng đấy, mặc dù cháu không thể hiện nhưng ông biết cháu cũng quan tâm đến cậu ta mà."

Tôi mím môi, im lặng không nói gì.

" thời gian đã sắp hết rồi...."

" khoan, từ từ. Cháu với ông mới gặp nhau được mấy phút thôi mà..."

" nhìn thấy cháu vẫn mạnh khoẻ, ông thấy vui lắm. Ông cũng có một lời dặn cuối, vũ khí gia truyền của dòng họ mình, nằm ở chiếc bông tai bên trái mà cháu đang đeo đấy. Hãy sử dụng nó để chiến đấu."

Lời vừa dứt, vết thương bên ngực bỗng nhiên nóng rực và giật mạnh. Tôi nhíu mày, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cơ thể đột ngột bị kéo đi.

" ha..."

Tôi mở mắt, choàng tỉnh dậy. Đối diện với trần nhà mục nát, tôi hiểu ra bản thân đã quay về dương gian rồi.

" mẹ nó.."

Miệng bật ra tiếng chửi thề, tôi đưa tay lên định vuốt ngược tóc mái ra sau, nhưng lại phát hiện tay phải đang cầm một thanh kiếm.



“ vũ khí gia truyền mà ông nội nhắc đầy à."

Bông tai bên trái cũng không còn, xem ra đúng là vậy rồi.

" thằng hề chó rách kia, mày chết với tao."

Chiếc áo hoodie mà tao thích nhất vì mày mà bị bẩn rồi, còn sống được bao lâu thì cứ cố mà tận hưởng đi. Mạc Khanh Vân này đéo có chuyện chết hai lần bởi một người đâu.

Tôi đứng dậy, cầm theo thanh kiếm mở cửa chạy ra ngoài. Sau cánh cửa là một hành lang tăm tối và ẩm ướt, thi thoảng sẽ nghe thấy tiếng nước tóc tách chảy vang lên.

Phù hợp với mấy người tâm lý không vững vàng lắm đấy.

Nhờ vào âm dương nhãn, tôi có thể dễ dàng lần ra được dấu vết của tên hề. Nó giống như biến thành một sợi dây, dẫn đường cho tôi.

Trên đường chạy theo, cảm nhận được có người chạy đến cho nên tôi đã khựng lại, tránh được một màn va chạm.

" Odette..."

Nhìn thấy cô nàng tóc vàng, tôi nhanh tay giữ cô ấy lại. Sắc mặt Odete tái nhợt, quần áo thì rách tươm mà chỗ nào còn lành lặn thì sẽ dính đầy máu, trông rất thảm.

" Vea...."

Odette run rẩy cất tiếng.

" Liz và Annie, hai cậu ấy đã...đã chết rồi."

Cô nàng bám víu lấy tay tôi, đôi mặt đỏ ửng như muốn khóc vì đả kích quá lớn.

“ tôi rất tiếc, nhưng giờ mà không muốn chết thì đừng có tách khỏi tôi."

Nói xong liền tiếp tục chạy, Odette tất nhiên theo sát phía sau. Đứng trước một căn phòng, tôi vô cùng lịch sự đạp mạnh lên cánh cửa gỗ khiến nó nứt toạc.

Bên trong phòng, tôi nhìn thấy một Gia Khánh đang điên cuồng lai vào đánh nhau với tên hề, bạn quỷ chả tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát, mỗi đòn tấn công đều hướng đến mục đích sát sinh.

Mà ở góc phòng mà Chí Thanh và Christopher, lựa chọn đúng đắn khi không can thiệp vào đấy. Không thì lại trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.

" đừng yên."

Dặn Odette xong xuôi, tôi liền lao đến phía trận đánh nhau căng thẳng kia, tất nhiên là khi mà có một kẽ hở xuất hiện. Chứ đùng một cái lao vào khéo chết thêm lần nữa quá.

Đường kiếm sắc ngọt, chém bay một bên tay của tên hề. Hắn ta trợn mắt kinh ngạc, Gia Khánh cũng mang biểu cảm y hệt, chỉ là có xen lẫn thêm vui mừng nữa thôi.

" em gái nhỏ!"

" ừm."