Chương 9: Kỳ Thâm, lần này em thật sự rất tức giận

Editor: LacYen1012

Lúc Trì Niên tỉnh lại, ánh mặt trời chói lòa, rất sáng.

Trần nhà trên đầu trang trí lạnh băng đập vào mi mắt, một mảnh yên tĩnh.

Trì Niên giơ tay che ánh sáng, bệnh cảm đã đỡ hơn rất nhiều, cả người nhẹ nhàng.

Cô trầm trầm ưm một tiếng, sau đó mới phát hiện mình vẫn ngủ trên sô pha nhà Kỳ Thâm, chăn lông nửa rơi trên mặt đất, trên người mặc quần áo hôm qua.

Không có cái ôm công chúa lãng mạn, càng không nói đến ôm vào phòng, chỉ có một cái chăn lông.

Trì Niên mất mát rũ mắt, giây tiếp theo đột nhiên nhớ tới gì đó, ngồi phắt dậy.

Ký ức tối qua dần dần hiện về, cô nhớ rõ ban đêm có người giục cô dậy, cô trực tiếp ngồi dậy, hình như...... Hôn được Kỳ Thâm rồi.

Trì Niên sờ sờ môi, cẩn thận hồi tưởng lại, càng nghĩ càng chân thật, tựa như ăn một khối kem hai tầng, hiện tại còn có thể nếm ra vị ngọt.

Đôi tay Trì Niên che gò má nóng, trận cảm này cũng không phải không đúng tí nào.

Tếng chuông điện thoại vang lên, Trì Niên phục hồi tinh thần lại: "A lô?"

"Tổng trợ Trì, sáng nay sao cô không đi làm?" Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Lôi xuyên qua ống nghe truyền đến.

Trì Niên ngẩn người, vội nhìn thời gian.

10 giờ 35.

"Tổng trợ Trì?" Lâm Lôi gọi cô, "Bộ phận nhân sự bên kia hôm nay đi tuần, chỉ sợ tính vào bỏ bê công việc."

Kiều diễm trong lòng Trì Niên nháy mắt tan thành mây khói: "Kỳ tổng đâu?"

"Kỳ tổng đã tới công ty từ sáng sớm."

Trì Niên mở to hai mắt, nói cảm ơn Lâm Lôi nói sau đó trực tiếp gọi cho Kỳ Thâm.

Vang "linh" hai tiếng, trò chuyện bị cắt, Trì Niên muốn gọi lại, WeChat hiện thêm một tin nhắn.

Kỳ Thâm: 【 Đang mở họp, có việc? 】

Trì Niên nhìn hai chữ "Có việc" nhẹ nhàng bâng quơ của anh xong thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu cảm lãnh đạm khi nói những lời này.

Tiền thưởng cần mẫn không có thì không nói, đằng này còn bị trừ nửa ngày lương.

Ngoại trừ phẫn nộ, trong lòng Trì Niên càng khổ sở nhiều.

Thân làm bạn gái, không được hưởng thụ kiểu ôm công chúa về giường thì cũng được.

Rõ ràng anh đã dậy từ sớm, gọi cô cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng anh không gọi; rõ ràng biết cô sinh bệnh và nghỉ ngơi ở đây, còn tùy ý để bộ phận nhân sự ghi bỏ bê công việc.

Trì Niên oán hận gõ lên màn hình, click gửi đi: 【 Kỳ Thâm, anh thật là 】

【 Tra, Tra! 】

Gửi xong tin nhắn, Trì Niên cũng lười đến công ty, dù sao đã ghi bỏ bê công việc nửa ngày, nên cô đơn giản trở về chung cư 13.

Tắm rửa xong ăn cơm trưa thay quần áo, đã qua buổi chiều một chút.

Mắt Trì Niên nhìn di động, Kỳ Thâm không trả lời WeChat.

Hừ nhẹ một tiếng, Trì Niên trực tiếp đến công ty.

Giữa thời gian nghỉ trưa, không ít người vào phòng nghỉ hoặc giải trí, Lâm Lôi đang cùng lễ tân nói gì đó, thấy Trì Niên vội chào hỏi: "Trì tổng trợ, buổi sáng cô không có việc gì chứ?"

Trì Niên cười: "Chỉ hơi không thoải mái."

Lâm Lôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, giọng nói nhỏ chút: "Buổi sáng cô không nhìn thấy, sắc mặt Kỳ tổng có bao nhiêu khó coi."

Mặt Trì Niên đầy dấu chấm hỏi: "Hả?"

"Trung tâm khoa học bên kia có điều chỉnh nội dung họp báo, Kỳ tổng mở họp," Lâm Lôi nghĩ lại vẫn sợ hãi, "Lúc vào phòng họp còn rất tốt, sau đó đi ra không biết ai chọc Kỳ tổng không vui, sắc mặt âm u, bên nghiên cứu khoa học kia cậy tài khinh người cũng không dám hó hé, bộ phận của tôi càng không có dũng khí đi ra."

"Nhưng mà nghe người bên nghiên cứu khoa học kia nói, cũng không ai chọc tới Kỳ tổng mà......"

Trì Niên cười hơi cứng nhắc.

Cô cẩn thận nhớ lại, thời điểm Kỳ Thâm mở họp, nếu có người chọc tới anh, hẳn là, đại khái, có lẽ là cô mắng anh "Tra"?

"...... Cô biết nguyên nhân sao?" Lâm Lôi hỏi Trì Niên.

Trì Niên chớp chớp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười: "Buổi sáng tôi cũng không tới công ty, sao mà biết được."

"Cũng đúng," Lâm Lôi lại nghĩ đến gì đó, "Đúng rồi, cảm có đỡ hơn chưa?"

"Khá hơn nhiều." Trì Niên gật đầu, yên lặng chào hỏi lễ tân, trở lại văn phòng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ mắng câu "Tra" thôi mà, đến nỗi tức giận vậy sao?

Lấy di động nhìn thoáng qua, Kỳ Thâm vẫn không trả lời.

Trì Niên nghĩ, ngoại trừ mặt khác, anh còn là kim chủ ba ba của cô nha, nhắn đi: 【 Kỳ tổng, nội dung hội nghị buổi sáng sao lưu gửi em một phần đi [ đáng yêu ]】

Nhưng đến lúc tan tầm, Kỳ Thâm cũng không đáp lại, ngược lại là Trần Dương cho gửi vào hòm thư cô một phần tài liệu hội nghị.

Trì Niên mặt ủ mày ê nhìn chằm chằm nội dung tài liệu, cuối cùng không thể nhịn nữa, trước tan tầm vài phút lên lầu, vừa mới chuẩn bị gõ vang cửa văn phòng tổng tài, cửa đã từ bên trong mở ra, Trần Dương đi ra, thấy cô có chút kinh ngạc: "Tổng trợ Trì?"

Trì Niên hướng vào trong nhìn: "Kỳ tổng đâu?"

Trần Dương: "Kỳ tổng nói anh ấy còn có việc, đi trước rồi," nói xong giọng cậu ta nhẹ chút, "May mắn chị không tới, không thấy được, sắc mặt Kỳ tổng có bao nhiêu khó coi......"

Trì Niên: "......"

Cô không thấy được, nhưng cô có thể tưởng tượng ra.

Trì Niên chưa từ bỏ ý định mà liếc mắt vào trong văn phòng một cái, bối cảnh đen trắng đơn giản, trước cửa sổ sát đất trống rỗng.

Cô uể oải xoay người, cảm thấy không thích hợp.

Quá khứ cô chọc Kỳ Thâm càng tức giận cũng không phải chưa từng có, nhưng anh chưa từng giống hôm nay, thoạt nhìn như...... Đang trốn tránh cô.

Trong lòng toát ra ý tưởng này, Trì Niên bị kinh ngạc dọa nhảy dựng, cảm thấy quá mức vớ vẩn.

Nhưng hai ngày liên tiếp Trì Niên mang nước ép rau quả tới văn phòng Kỳ Thâm đều bị báo anh đi trung tâm nghiên cứu khoa học, cả ngày không về.

Trì Niên cầm nước ép rau quả, tức giận cười.

Cô là trợ lý anh, đối với lịch trình anh cô lại quá quen thuộc, bên trung tâm khoa học có việc, nhưng tuyệt đối không cần anh hoàn toàn hao phí thời gian ở đó.

Anh rõ ràng đang trốn cô.

Bởi vì cái hôn đêm đó?

Đem nước rau quả uống một hơi cạn sạch, Trì Niên nổi giận đùng đùng muốn rời đi, đảo mắt nhìn đến tài liệu mới vừa đưa đến trên bàn, tròng mắt xoay chuyển.

Cô cũng không tin anh không tới lấy.

Đêm nay, Trì Niên cố ý làm thêm giờ, đem danh sách đề cử người phát ngôn lên kế hoạch làm trong ba bốn ngày, dùng một buổi tối hoàn thành hơn phân nửa.

9 giờ rưỡi, Trì Niên duỗi người, xoa hai mắt mệt mỏi, đem tài liệu lưu lại thật tốt, đóng máy tính.

Cùng lúc đó, ngoài cửa thang máy truyền đến âm thanh.

Trì Niên nhanh chóng tỉnh táo lại, đợi trong chốc lát, mở cửa đi thẳng lên lầu.

Tầng 24 trống vắng, mỗi tiếng bước chân đều vọng lại.

Cửa văn phòng khép hờ, ý tứ Trì Niên rõ ràng muốn gõ cửa hai tiếng rồi mới đẩy ra, trước mắt lại tối sầm, cô đâm vào l*иg ngực một người, hương thơm mát lạnh quen thuộc lượn lờ vạn vòng vây quanh cô.

Trái tim Trì Niên đang kịch liệt nảy lên, chớp hai mắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

Mặc dù mặt mày anh đạm mạc cũng tuấn mỹ bức người, cao ngạo, khí chất tự phụ miêu tả sinh động.

Trì Niên nhìn gương mặt đẹp như vậy, nghĩ ngợi, cô thật sự thích anh, từ lần đầu tiên gặp cho đến bây giờ.

Ngay cả lúc anh nhăn mi cũng rất thích.

"Có việc?" Kỳ Thâm nhìn cô, không dấu vết mà lui về phía sau vài bước.

Trì Niên hít sâu một hơi, rõ ràng đang chất vấn, ánh mắt lại sáng lấp lánh: "Vì sao anh không giúp em làm chứng?"

Kỳ Thâm hiển nhiên không đuổi kịp mạch não cô, cau mày: "Cái gì?"

"Buổi sáng hôm trước, do em sinh bệnh nên mới không tới công ty," Trì Niên cường điệu, "Là nghỉ bệnh, không phải bỏ bê công việc!"

Nghỉ bệnh không trừ tiền, bỏ bê công việc trừ tiền.

Kỳ Thâm nghe xong liền hiểu ra, nhàn nhạt mở miệng: "Giúp cô làm chứng thế nào? Nói cô ngủ ở nhà tôi một đêm?"

Trì Niên sửng sốt, rồi sau đó nhỏ giọng nói thầm: "Anh muốn nói như vậy em cũng không ý kiến, dù sao đích xác là em ngủ ở nhà anh."

Kỳ Thâm không nghĩ tới cô nói không lựa lời như vậy, biểu tình đanh lại, an tĩnh nhìn chằm chằm cô, cho đến lúc cô có chút chột dạ dời ánh mắt mới nói: "Tôi còn có việc." Nói xong chuẩn bị đóng cửa.

"Kỳ Thâm!" Trì Niên hơi sốt ruột, dứt khoát trực tiếp hỏi, "Có phải anh đang trốn em hay không?"

Đồng tử Kỳ Thâm hơi hơi phóng đại chút, nhưng rất mau lại khôi phục bình tĩnh, đóng cửa lại còn liếc cô một cái: "Sao tôi phải trốn cô?"

Tròng mắt Trì Niên nhanh chóng xoay chuyển: "Bởi vì anh...... Thẹn thùng?"

Thân mình Kỳ Thâm cứng đờ, trầm mặc một hồi lâu, đón nhận ánh mắt cô chờ mong: "Thẹn thùng?"

Trì Niên gật gật đầu: "Đêm đó, là nụ hôn đầu của anh sao?"

"Trì Niên." Kỳ Thâm nhíu mày, gọi cô cả tên lẫn họ.

"Anh hung dữ cái gì?" Trì Niên trừng mắt, "Thì em cũng là nụ hôn đầu, anh lại không lỗ."

Sắc mặt Kỳ Thâm trầm xuống: "Nói bậy gì đó."

"Không có nói bậy," Trì Niên mạnh miệng mím môi, "Lại nói, nếu anh cảm thấy hụt hẫng, thì cùng lắm hôn lại lần nữa!"

Cô nói xong, ngửa đầu tiến đến trước mặt anh, chu môi.

Con ngươi Kỳ Thâm trầm trầm, có lẽ do đỡ cảm, môi cô màu hồng nhạt no đủ, trên người hương vị ngọt ngào tinh tế.

Cảm xúc ấm ngọt mềm mại mạc danh dâng lên, cỗ cảm giác kỳ dị lại tới nữa.

Một bên thang máy đột nhiên vang lên một tiếng, Tống Lãng đi ra: "Tớ nói chứ, lấy tài liệu mà thôi, còn phải dùng đến trường......" thời gian.

Hai chữ cuối bị anh ta tự nuốt trở vào.

Tống Lãng nhìn thế cục trước mắt, thức thời mà nói: "Các người tiếp tục." Nói xong, xoay người vào thang máy.

Kỳ Thâm phục hồi tinh thần, thần sắc căng chặt miễn cưỡng lỏng chút, thở dài: "Trì Niên, đêm đó ngoài ý muốn mà thôi."

Ngoài ý muốn.

Trì Niên biết anh nói đúng, nhưng cảm thấy còn buồn buồn.

"Nếu đã ngoài ý muốn, anh còn muốn trốn em?" Cô nhấp môi, cảm xúc cũng đê mê xuống, "Kỳ Thâm, quan hệ của chúng ta, anh đã quên, em không trách anh. Nhưng anh không thể......"

Cô chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau, cúi đầu không nhìn anh, thanh âm rất thấp: "...... anh không thể luôn khi dễ em."

Kỳ Thâm giật mình, nhìn đầu cô hơi rũ, đuôi ngựa cao cao cũng phảng phất mất mát mà rũ rũ.

Lần đầu tiên thấy cô như vậy, tai thỏ cụp xuống, khiến trong lòng anh cũng hơi bực bội.

Trì Niên không muốn bị anh nhìn thấy bộ dạng mình héo héo chật vật, ngẩng đầu, thẳng tắp bước hai bước đến Kỳ Thâm.

Khoảng cách hai người chỉ kém mấy tấc.

Kỳ Thâm vì cô thình lình xảy ra chuyển biến nên ngẩn người.

Trì Niên híp mắt cười cười, rồi sau đó nhấc chân dùng sức dẫm lên giày da anh, dấu chân in rõ ràng, cô "Hừ" một tiếng, thừa dịp Kỳ Thâm chưa kịp phản ứng lại, nhanh chóng xoay người rời đi.

Khi Kỳ Thâm phản ứng lại đây, cửa thang máy đã sắp đóng, chỉ để lại một kẽ hở, Trì Niên trợn mắt nghiêng đầu không thấy anh.

Sắc mặt của anh đen thui, quả nhiên...... Tiểu nói dối, suýt thì lại bị cô lừa một nữa.

......

Trì Niên về đến nhà, uống hết một cốc nước lớn mới miễn cưỡng đem chua xót và căm giận trong lòng đè ép xuống.

Chân trần để lên mặt thảm dưới sô pha, cô nhịn không được dùng sức dậm dậm mặt đất.

Đoán chừng Kỳ Thâm càng tức giận đi.

Nhất định mím chặt môi, yên lặng tản ra khí lạnh.

Trì Niên ngẩng đầu, nhìn về phía bức ghép hình trên tường, trong lòng càng tức giận, trực tiếp bước lên trước, đem cơ bụng và cơ ngực lần trước chưa kịp hủy đi loạt hủy gỡ xuống, mảnh ghép rơi rớt tan tác trên mặt đất, xung quanh cũng bị liên lụy, tróc ra không ít.

Trì Niên hơi sốt ruột, nhặt mảnh ghép vội vàng muốn sửa lại, di động vang lên.

Hạ Nghi yêu cầu trò chuyện video.

Trì Niên nhanh tay ấn chấp nhận.

"Bận gì thế?" Hạ Nghi đang đắp mặt nạ, nằm trên giường làm động tác thể dục thon chân đơn giản.

Trì Niên nhìn nhìn trò chơi ghép hình: "Cậu được nghỉ ngơi à?"

"Hả ừ," Hạ Nghi lười nhác lên tiếng, "Cả ngày huấn luyện, mệt chết."

"Không phải nói tổ tiết mục các cậu mời một người mẫu nam đỉnh cấp làm huấn luyện viên sao? Soái ca còn không chữa khỏi trái tim cậu hả?" Lần trước khi Hạ Nghi nói với cô, cô ấy cố ý lục tìm ảnh chụp, tuy không phải người anh tuấn đỉnh nhất, nhưng dáng người tuyệt đối đẹp nhất.

"Còn nói nữa," Hạ Nghi vừa nghe, thể dục cũng không làm, xoay người nhìn cô, "Cũng không biết tớ chọc anh ta chỗ nào, lúc trước anh ta chưa nổi tiếng tớ còn cổ vũ cho, hiện tại cả ngày theo dõi tớ dường như muốn nhìn chằm chằm, không có một chút thời gian nghỉ ngơi."

Trì Niên nghiên cứu ghép hình, đáp lại: "Có một loại khả năng, anh ta coi trọng cậu chăng?"

Hạ Nghi cười lạnh một tiếng, đưa màn hình triển lãm cẳng chân mình, một mảnh xanh tím ứ máu, có một miệng vết thương dài ba centimet: "Anh ta coi trọng tớ hay muốn tra tấn tớ?"

Trì Niên yên lặng ngậm miệng.

Hạ Nghi: "Nhưng mà qua một đoạn thời gian nữa nhϊếp ảnh gia Dụ Trạch muốn lộ mặt, cậu muốn xin chữ ký không?"

Đôi mắt Trì Niên nháy mắt sáng, trò chơi ghép hình trên tay cũng không rảnh lo, liên tục gật đầu: "Muốn."

Dụ Trạch là nhϊếp ảnh gia quốc tế đạt giải vàng, hiện giờ đã chuyển sang thành một nhϊếp ảnh gia công thương nghiệp thành công, ảnh anh ta chụp có thể đánh sâu vào nội tâm thị giác người nhìn cực độ.

Ngay cả giáo sư Chu cũng không dưới một lần khen anh ta.

Có thể nói trước kia Trì Niên thích quyển du ký của giao sư Chu kia bao nhiêu thì sau đó thích tác phẩm Dụ Trạch bấy nhiêu thậm chí còn nhiều hơn.

Chỉ tiếc, vị đại nhϊếp ảnh gia kia vẫn không lộ mặt.

Biểu cảm "Tớ biết ngay" trên mặt Hạ Nghi, giây tiếp theo đột nhiên nheo mắt, bóc mặt nạ nghiêm túc nhìn cô: "Trong tay cậu chính là trò chơi ghép hình đấy hả?"

Trì Niên không rõ nguyên nhân gật đầu.

" Cậu hủy bỏ tấm ghép hình Kỳ tổng nhà cậu sao?" Hạ Nghi cảm thán, "Cũng tốt, cậu nhìn cậu cùng Kỳ tổng nhà cậu xem, có điểm nào giống yêu đương đâu."

Một tiểu bạch thỏ chưa từng nói qua yêu đương và một người dứt khoát đem quan hệ yêu đương quên đi.

Trì Niên sửng sốt, nhìn mảnh ghép trong tay.

Có lẽ do biểu cảm của cô khiến người khác quá đau lòng, Hạ Nghi chuyển đề tài, hai người lại hàn huyên trong chốc lát mới tắt trò chuyện.

Trì Niên vẫn cầm mảnh ghép ngồi trên thảm, lời Hạ Nghi nói cứ lặp lại bên tai cô.

Đúng vậy, cô cùng Kỳ Thâm, căn bản không giống yêu nhau.

Trì Niên nhìn mảnh ghép đầy trên sàn, lại nhìn bức ghép loang lổ chỉ có hình dáng hai chân thon dài trên tường, một hồi lâu sau nhụt chí từ bỏ sửa, đem bức ghép xuống ném chung vào hộp.

Kỳ Thâm, lần này em thật sự tức giận.

Rất khó dỗ.