Editor:LacYen1012
Trong lòng Trì Niên vừa thẹn vừa nóng nảy, uống liên tiếp ba chai cũng chưa hạ nhiệt trên mặt, ngược lại càng có dấu hiệu nóng lên.
Cuối cùng Kỳ Thâm không nhìn được nữa, ấn chai rượu cô cầm xuống.
Ra khỏi tiệm, Trì Niên đã hơi say, hơi nóng đêm hè ập tới, cô vội nghiêng nghiêng thân mình, càng choáng váng, loạng choạng đi cạnh Kỳ Thâm.
Một tay Kỳ Thâm đỡ cô, nhìn ánh mắt tan rã do say rượu của Trì Niên, cau mày: "Không phải nói mình có thể uống sao?"
Trì Niên bất tri bất giác nhìn về phía anh, chậm chạp chốc lát mới dùng sức gật đầu: “Em không nói dối, trước kia thật sự có thể uống vài chai!”
Nói xong, cả người lảo đảo đi về hướng đèn đường: “Không tin thì em chứng minh cho anh xem……”
Kỳ Thâm giữ chặt cánh tay cô, giây tiếp theo nhớ tới gì đó: “ Lúc trước cô uống rượu mấy độ?”
“Hả?” Trì Niên nhìn về phía anh, tựa hồ đang suy tư về câu hỏi, rồi sau đó vươn ba đầu ngón tay, “Ba độ!”
Kỳ Thâm: “……” Cô vừa mới uống mấy chai tám độ.
Chống đỡ cho cô đi lên trước, anh không nói lời nào.
“Này, sao anh không nói gì?” Nhưng cố tình Trì Niên uống say còn muốn nói chuyện, không ngừng quay đầu nhìn anh.
Kỳ Thâm chỉ đi nhanh về phía trước.
“Kỳ Thâm?” Trì Niên tiến đến trước mặt anh dò hỏi.
Kỳ Thâm vẫn không nói một lời.
“Anh làm gì mà không nói lời nào?”
“……”
Trì Niên không vui, dứt khoát dừng bước, mím môi trợn mắt đứng tại chỗ, ngẫu nhiên trộm liếc mắt ngắm anh một cái, bộ dạng “Nếu anh không nói lời nào em liền không đi”
Kỳ Thâm nhìn cô xoa xoa giữa mày, cảm thấy bản thân mình đêm nay quyết định đi chơi với cô là sai lầm, chẳng những biến mình thành tâm phiền ý loạn, còn phải chăm sóc một quỷ rượu có tửu lượng chẳng ra gì.
Xung quanh có không ít sinh viên nhìn thoáng qua hai người, cách đó không xa cũng có không ít tiếng cười nói ầm ĩ không ngừng truyền đến.
Sắc mặt Kỳ Thâm đen thui, miễn cưỡng hòa hoãn giọng nói: “Cô muốn thế nào?”
Trì Niên chớp chớp mắt, nhớ mãi không quên "thù" lần trước bị cảm còn phải bị ngủ trên sô pha một đêm, ánh mắt trông mong nói: “Ôm công chúa.”
Kỳ Thâm nặng nề mà nhìn chằm chằm cô chốc lát, rõ ràng đang mùa hè, thế nhưng lại có ít khí lạnh.
Trì Niên rụt cổ: “Nếu không…… Cõng cũng được đúng không?”
Kỳ Thâm thở ra một hơi, buông cô ra đi đến một bên.
Trì Niên mê man đứng tại chỗ, mũi đau xót, vành mắt hồng lên.
Anh đối xử với cô sao lại tệ như vậy, rõ ràng lúc trước đã nắm tay, nếu thuận lợi không chừng giờ đến ôm hôn cũng xảy ra rồi.
Anh đã quên hết.
Không còn gì cả……
Trì Niên hít hít cái mũi, ủy khuất tích góp khoảng thời gian trước sắp bộc phát trong giây tiếp theo.
“Không qua đây sao?” Giọng nói của Kỳ Thâm từ một bên truyền đến.
Trì Niên nghẹn ủy khuất lại, khó hiểu đi qua bên anh.
—— Kỳ Thâm đứng dưới bậc thềm, mặt vô cảm nhìn cô.
Trì Niên mờ mịt.
“Nếu không, tự cô đi về đi.” Kỳ Thâm mở miệng.
Trì Niên đột nhiên phản ứng lại, ánh mắt lấp lánh, bước tới đứng trên bậc thềm, nhào lên lưng Kỳ Thâm, cong đầu gối, túm lấy cổ anh ưỡn người lên.
“Thành thật.” Kỳ Thâm cau mày, tay hơi dùng sức đem cô đỡ lên, hai tay khép lại ôm đầu gối cô, đứng thẳng người đi dọc theo lối đi bộ tới chỗ đậu xe.
Đèn đường lần lượt chiếu ra, bóng dáng hai người càng lúc càng ngắn.
Trì Niên bình tĩnh lại, cảm thấy trong đầu mình an hòa, thân mình lắc lư, vô cùng thỏai mái.
Lưng Kỳ Thâm lớn, vai rộng eo theo, tam giác ngược hoàn mỹ.
Trên người anh lây nhiễm hương vị ở tiệm đồ nướng vừa rồi, lẫn vào với hương tuyền lãnh đạm, mạc danh rất dễ ngửi.
Trì Niên không kìm được từ ôm vai thành ôm cổ anh, nhẹ nhàng cúi người ngửi ngửi.
Kỳ Thâm cứng đờ, hô hấp nhẹ nhàng của cô gái phả vào cổ anh, khiến lưng anh hơi cứng ngắc.
Anh nhàn nhạt nói: “Tuổi chó sao?”
Trì Niên lắc đầu, thành thành thật thật trả lời: “Tuổi hổ.”
Kỳ Thâm cười nhạt một tiếng.
Vậy xem ra cô sinh sớm một năm, phải tuổi thỏ mới đúng.
Vầng trăng trên đỉnh đầu vẫn tròn như cũ, Trì Niên bắt đầu không tìm được chuyện nói: “Kỳ Thâm, anh có thấy ảnh chụp em gửi cho anh không?”
Kỳ Thâm: “Có.”
“ Trăng tròn mười sáu lại tròn vào mười lăm,” Trì Niên híp mắt cười hai tiếng, giây tiếp theo nhớ tới gì đó, đến gần bên tai Kỳ Thâm, nhỏ giọng nói, “Kỳ Thâm.”
“……”
Trì Niên giống đang chia sẻ bí mật nhỏ của mình, giọng nói phá lệ nghiêm túc: “Em đem trăng đêm nay tặng cho anh được không?”
Bước chân Kỳ Thâm vốn vẫn vững vàng nhưng giờ đang dần dần chầm chậm: “Vì sao?”
Trì Niên tỏ vẻ đương nhiên nói: “Bởi vì anh đang không vui nha.”
Kỳ Thâm lấy lại bình tĩnh: “Tôi không phải không vui.”
Trì Niên khẽ hừ một tiếng: “Người khác nhìn không ra nhưng em có thể nhìn được.”
“Tuy không biết vì lý do gì, nhưng Kỳ Thâm, tối nay anh thật sự không vui, rất không vui..”
Kỳ Thâm cõng cô bước đi lên trước, không tính toán lại tranh luận với người say, chỉ hỏi lại: “Cho nên, cô muốn tặng trăng cho tôi?”
“Đúng vậy!” Trì Niên gật gật đầu, dựa vào đầu vai anh: “Đêm nay em đem trăng tặng cho anh, anh không được không vui nữa nhé?”
Kỳ Thâm trầm mặc một lát: “Tặng cái này xong không phải là cô không tốn tiền mua quà à?”
Trì Niên đánh xuống vai anh: “Mới không phải,” rồi sau đó tiếp tục dựa đầu vào vai anh, một hồi lâu sau nỉ non, “Anh cái gì cũng không thiếu……”
Nói rồi, trong giọng cô xen lẫn ủy khuất nức nở: “Anh có tiền như thế, cũng không thiếu thứ gì……”
Anh thiếu cái gì?
Thậm chí đến cả cô cũng không thiếu!
Anh quên sự phát triển của Sang Tư, sẽ đau đầu; quên nhân viên công ty, cũng đau; thậm chí hôm đó, khi anh thấy tài liệu Đường tiểu thư trông chẳng mấy thích hợp.
Nhưng khi quên đi mình cô đầu không đau, không có phản ứng, cũng không nhớ tới cô.
Bác sĩ nói, có thể kí©h thí©ɧ anh nhất định là chuyện hoặc người quan trọng.
Có phải cái này đại diện cho việc, cô đối với anh...thật ra một chút cũng không quan trọng không?
Kỳ Thâm nghe giọng cô ủy khuất, cau mày: “Khóc cái gì?” Nói ra mới phát hiện giọng hơi khàn.
Trì Niên yên lặng vài giây: “…… Em cũng muốn có nhiều tiền.”
Muốn có tất cả mọi thứ, bao gồm cả anh.
Kỳ Thâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, sắc mặt hơi ủ dột: “Cô rất thiếu tiền sao?”
Đây không phải lần đầu tiên, lần trước cũng thế, vì tiền thưởng cần mẫn đột nhiên tức giận với anh.
Trì Niên lắc đầu, lại gật đầu, cuối cùng rầu rĩ hừ một tiếng.
Khi đi ngang qua vườn bách thú, tiếng ồn ào ở bên kia truyền đến, Trì Niên bị hấp dẫn theo, lối vào ở cửa to rộng của vườn bách thú, dây đèn treo giống hình con rồng lửa, bên trong có rất nhiều sinh viên ném bóng nước.
Ánh mắt Trì Niên sáng lên, vỗ vỗ đầu vai Kỳ Thâm: “Chúng ta cũng vào chơi đi!”
Kỳ Thâm lạnh lùng liếc qua bên kia một cái: “Không đi.”
Trì Niên trực tiếp làm lơ lời từ chối, giãy giụa nhảy dựng, từ trên lưng anh nhảy xuống, lôi anh chạy qua bên kia, giây tiếp theo lảo đảo suýt nữa té ngã.
Kỳ Thâm vội đỡ lấy cô, giọng trầm xuống: “Trì Niên.”
Trì Niên ỷ vào mình đang say, quay đầu nhăn mũi với anh, tiếp tục đi lên trước.
" Lễ kỷ niệm khai trương tròn một năm, vé vào cửa chỉ còn 80." Loa trong tay nhân viên công tác không ngừng lặp lại, bên cạnh có một tấm áp phích quảng cáo, trên đó có dán poster nam nữ chính trên phim truyền hình đang hot gần đây.
Trì Niên hưng phấn trả tiền vé vào, đi đến chỗ lấy bóng nước, cầm lên nhìn về phía đám người đang hỗn chiến phía trước sau đó nhìn về phía Kỳ Thâm.
Kỳ Thâm nhíu mày: “Trì Niên, cô dám……”
Lời còn chưa nói xong, một quả bóng nước đã ném lên người anh, trái bóng màu cam vỡ tung, nước văng tung tóe, nhanh chóng ướt nửa chiếc áo sơ mi anh mặc trên người cùng một bên má.
Tay Trì Niên còn cầm một quả cầu, nhìn bộ dạng Kỳ Thâm chật vật khó thấy được, cười ra tiếng.
Kỳ Thâm theo tầm mắt cô nhìn chính mình, khô nóng trong người giảm đi, nhiều thêm ít mát mẻ, sợi phiền muộn cuối cùng kia giống như đã tiêu tán trong không trung.
Giữa mày anh nhăn chặt: "Trì Niên, tiền tháng tháng này không muốn nữa đúng không?"
Nụ cười trên mặt Trì Niên cứng đờ, tiện đà hếch cằm: "Không phải anh nói à? Công là công, tư là tư, hiện giờ đang là thời gian tư nhân."
Kỳ Thâm cười lạnh: “Nhưng tôi là ông chủ cô.”
Trì Niên héo, lưu luyến nhìn quả bóng nước trong tay, vừa muốn đem trả lại, phía sau đột nhiên bay đến một quả bóng nước, thẳng tắp mà đập vào đầu cô, nước từ trên đỉnh đầu chảy xuống.
Trì Niên mở to hai mắt, nhìn nước từ lông mi nhỏ giọt, lại nhìn vẻ mặt Kỳ Thâm bình tĩnh: “Không phải anh nói không chơi?”
Kỳ Thâm: “Có nói sao?”
Trì Niên hít sâu một hơi, giây tiếp theo cầm mấy quả bóng nước, chọi thẳng qua Kỳ Thâm, gia nhập trận hỗn chiến.
Hết ném rồi lại ném, Trì Niên không phân biệt được tột cùng là ai chọi mình, mình chọi ai, uống rượu xong thần kinh quá mức phấn khởi làm đêm nay cô hoàn toàn thả mình.
Thời điểm đi ra từ trận hỗn chiến, quần áo trên người cô không còn một chỗ khô, tóc dán lên mặt, quần áo ướt đẫm, may hôm nay không mặc áo sơ mi chiffon.
Trì Niên lau nước trên mặt, vừa muốn tìm Kỳ Thâm, liền phát hiện trên ghế dài cách đó không xa, Kỳ Thâm đang ngồi ở đó.
Hai chân thon dài gập lại, trong tay cầm áo khoác tây trang ẩm ướt, thân thể giãn ra, áo sơ mi chỉ ướt một nửa, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn đường màu vàng nhiều thêm vài phần nhu hòa, đẹp giống tranh vẽ.
Trì Niên chạy chậm đến trước mặt anh: “Anh ra khi nào thế?”
Kỳ Thâm ngước mắt nhìn cô một cái: “Ở thời điểm cô bị người thứ bảy ném vào người."
Trì Niên: “……”
Bĩu môi, lười so đo với anh, cô ngồi xuống bên cạnh.
Gió đêm thổi tới, đêm hè mát mẻ hơn.
Trì Niên đưa mặt về hướng gió thổi nhắm mắt lại: “Thật thoải mái.”
Kỳ Thâm theo bản năng nhìn lại cô, dưới đèn đường, búi tóc cô đã bung, lỏng lẻo trên đỉnh đầu, bị gió thổi đến hơi hơi lay động, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Thấy thế nào cũng không giống mẫu hình anh thích, nhưng giống như... anh cũng không hiểu được chính mình rốt cuộc thích mẫu người nào, hoặc là... thích người cụ thể nào đó?
"Chúng ta đi về đi!" Trì Niên hưởng thụ đủ rồi, mở mắt ra nói.
Kỳ Thâm nhanh chóng thu hồi tầm mắt đứng lên: "Ừ".
Trì Niên khó hiểu nhìn anh đột nhiên lãnh đạm, nhỏ giọng nói thầm: “Không thể hiểu được.”
Trên đường trở về rất an tĩnh.
Trì Niên chơi mệt, mềm oặt dựa vào ghế dựa nửa tỉnh nửa ngủ, Kỳ Thâm ngẫu nhiên nhìn cô một cái, chỉ thấy một ít góc đầu cô.
Cười nhạo một tiếng, Kỳ Thâm đem âm lượng nhạc thấp xuống, tăng điều hòa lên.
Lúc trở về chung cư 13, Trì Niên vừa vặn tỉnh lại, chỉ là người còn hơi mơ hồ, vẫn biết cởi dây an toàn, xuống xe, tạm biệt xong đi vào chung cư.
Kỳ Thâm nhìn động tác cô rời đi, không lập tức khởi động xe, ngón trỏ gõ lên tay lái, khóe môi cong nhẹ.
Sau đó thấy mình cười qua gương chiếu hậu, đến khóe môi cũng nhấp lên.
Anh bắt đầu hoài nghi chuyện Trì Niên nói hai người là người yêu, có lẽ... có khả năng là sự thật?
Nhưng vì sao, anh một tí ấn tượng cũng không có? Rõ ràng thấy tư liệu của Đường Khinh Nhiễm đầu đau muốn nứt ra...
Cửa sổ xe đột nhiên bị gõ vài cái.
Kỳ Thâm bị cả kinh hồi phục lại tinh thần, xoay đầu nhìn.
Trì Niên vô tội đứng ngoài cửa kính xe.
Kỳ Thâm hạ kính xe.
Trì Niên cười tủm tỉm khom lưng tiến đến trước cửa xe, quơ quơ màn hình di động đang sáng trong tay, ánh mắt còn mang theo men say đến kinh người: “Kỳ Thâm, sinh nhật vui vẻ nha.”
Vừa vặn, điểm đến 0 giờ.