Editor: LacYen1012
Lời Kỳ Thâm vừa nói ra, trong văn phòng có phút tĩnh mịch ngắn ngủi.
Trong mắt Kỳ Thâm mang theo ít ý không thể tưởng tượng nổi.
Những lời này nói với Trì Niên quá mức ái muội, nhưng nếu thu hồi thì có vẻ cố tình.
Ánh mắt Trì Niên sáng lấp lánh, từ trước đến nay cô giỏi nắm bắt trọng tâm nhất: “Anh đang khen em đẹp sao?”
Cơ hồ ngay sau đó Kỳ Thâm đáp lại: “Không phải.”
Trì Niên không thèm để ý, chỉ cười tủm tỉm cầm lại tài liệu: “Vậy anh quyết định được người xong nói cho em.”
Khi ra khỏi văn phòng, đôi mắt cô mới thấp hèn.
Thật ra, vốn dĩ đã không còn là trợ lý……
Trì Niên hừ nhẹ một tiếng, nhìn thời gian, vừa vặn vào giờ tan tầm.
Về đến nhà, Trì Niên quăng thẳng giày qua một bên đi chân trần ngã trên sô pha, chuẩn bị thoải mái than một tiếng, chuông di động vang lên.
Trì Niên thuận tay nhận: “A lô?”
“Niên Niên, dạo này công việc có bận không?” giọng của dì Triệu.
Quê nhà Trì Niên ở một thành phố trực thuộc tỉnh, năm mười một tuổi cha mẹ ly hôn xong, cha cô đã nhanh chóng tái hôn, mẹ đến nơi khác kiếm tiền, cô tự sống một mình ở nơi đó, dì Triệu từ khi đó đã chiếu cố cô.
Ngay cả lúc thi đại học năm ấy, từ trường thi đi ra, cũng chỉ có dì Triệu ở cổng trường chờ cô.
Ngữ khí Trì Niên mềm xuống: “Không bận lắm ạ, dì Triệu.”
Dì Triệu dặn dò: “Một mình ở bên ngoài không cần bạc đãi mình, có ủy khuất liền gọi điện cho dì Triệu.…”
Trì Niên nghe dì Triệu nói, cái mũi đau nhẹ, vội vàng gật đầu, sau đó lại nghĩ tới đối phương không nhìn thấy, nói: “Con đã biết rồi dì Triệu, dì yên tâm, công việc ở chỗ con không tồi, ông chủ cũng rất tốt.”
Dì Triệu cười vài tiếng, lại hỏi: “Đã kiếm được đối tượng chưa hả?”
Trì Niên sửng sốt, muốn nói đã có, nhưng Kỳ Thâm quên mất rồi, trầm mặc.
Dì Triệu tỏ vẻ hiểu rõ cười cười: “Không sao, Niên Niên còn nhỏ, không cần nóng vội, nhưng mà có thể quen bạn trai trước.”
Trì Niên chớp mắt, đột nhiên cảm thấy cái đề tài này na ná giống mẹ Hạ Nghi khi thúc giục cô ấy đi xem mắt.
Quả nhiên, giây tiếp theo dì Triệu tiếp tục nói: “Dì có người chị họ, con trai bà ấy mới từ nước ngoài về, gia cảnh khá tốt, cũng ở Vân Thành……”
“Dì Triệu,” Trì Niên làm nũng cắt ngang lời đối phương, “Hiện tại con đang nỗ lực kiếm tiền.”
Dì Triệu dừng, cười trêu chọc: “Có người thích?”
“Ồ, cứ xem vậy đi ạ.” Trì Niên hàm hồ lên tiếng.
“Dì chỉ sợ con ở ngoài một mình không hiểu gốc rễ bị người khác làm đau lòng.” Sau đó dì Triệu không nói gì thêm, dặn dò vài câu mới cúp điện thoại.
Trì Niên cầm di động, ngồi dậy, nhìn bức ghép hình loang lổ trên tường, hơi ngẩn ngơ.
Đột nhiên nghĩ tới lúc trong văn phòng Kỳ Thâm.
Hôm nay anh hỏi cô “Không phải chỉ là tiền thưởng cần mẫn thôi sao, thiếu tiền vậy à?”
Thật ra, từ trước đến nay không phải do tiền thưởng, mà là cô muốn được anh thiên vị thôi.
Anh giúp cô làm chứng "không phải bỏ bê công việc”, cự tuyệt đại ngôn của "người quen cũ", gián tiếp khen cô đẹp……
Mỗi một hành động của anh cô đều có thể lí giải, quanh co lòng vòng thành "anh để ý cô" đôi bên tình nguyện.
Chỉ là……
Trì Niên mím môi.
Kỳ Thâm, anh đừng làm em buồn.
……
Trong mười ngày đầu tiên của tháng bảy, người phát ngôn của Sang Tư cuối cùng cũng được nội bộ quyết định.
Là ảnh hậu Lương Phỉ có tiếng tăm ảnh hưởng trong và cả ngoài nước.
Lần đầu tiên Sang Tư tìm người phát ngôn, còn là người phát ngôn toàn cầu, huống chi hệ sinh thái Internet do Sang Tư phát triển không chỉ dừng lại ở các sản phẩm điện tử như điện thoại, máy tính, máy tính bảng này nọ, càng nhiều hơn là các thiết bị gia dụng thông minh, xu thế phát triển trong tương lai như mãnh hổ.
Chính do nguyên nhân này, giai đoạn đầu công việc chuẩn bị rất nhiều nên Sang Tư không vội vàng tuyên truyền.
Trì Niên gọi đến công ty quản lý của Lương Phỉ muốn một "phiếu điểm" kĩ càng tỉ mỉ.
Trong ngành, như này đã xem như nắm chắc 70-80% tài nguyên nên cũng vui vẻ đáp ứng công ty đối phương.
Trì Niên yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng thả ít tin tức ra thị trường, nhằm kiểm tra phản ứng của người dùng sau đó đưa ra phản hồi về danh tiếng của người phát ngôn thuận tiện đánh giá nặng nhẹ của phiếu điểm.
Chân chính gặp mặt người phụ trách công ty của Lương Phỉ là vào ngày mười sáu tháng bảy, tình cờ trúng thứ sáu.
Trì Niên không muốn gặp vào ngày này, nhưng hôm nay Lương Phỉ vừa vừa chụp tạp chí từ nước ngoài trở về, chỉ có thể như vậy.
Địa điểm hẹn gặp ở khách sạn Sener, hai bên ăn ý không nhắc đến chuyện hợp tác, nhưng đều rõ ràng, đại ngôn lần này đã chắc chắn.
Gặp xong 7 giờ tối, Trì Niên cho các đồng nghiệp đi theo tan làm xong vội vội vàng vàng đến Sang Tư.
Tháng bảy ở Vân Thành đã rất nóng, đặc biệt ở các tòa nhà cao ốc sắt thép, gió thổi nhẹ hơn rất nhiều.
Trì Niên ở ngoài dãi nắng chưa đến một ngày gương mặt đã đỏ bừng, nhìn Sang Tư cách đó không xa, nghĩ đến điều hòa mát mẻ, cô chạy chậm.
Khi đi gần đến cửa Sang Tư, giữa hai khoảng tòa nhà lộ ra góc mảnh trời, một vầng trăng yên tĩnh treo ở nơi đó.
Trì Niên dừng bước, an tĩnh nhìn ánh trăng.
Lát sau lấy di động, trịnh trọng chụp một tấm.
……
Tầng 24.
Kỳ Thâm ký tên lên tài liệu, toàn bộ văn phòng trừ tiếng gõ bàn phím hoặc tiếng bút máy rào rạt trên giấy thì toàn bộ tĩnh mịch.
Ngoài cửa sổ sát đất, cảnh sinh hoạt tối ở đô thị bắt đầu thức tỉnh.
Ánh đèn nê ông ngũ quang xuyên qua cửa sổ lặng lẽ lập lòe.
Tay Kỳ Thâm cầm bút máy dừng lại, quay đầu nhìn.
Nơi xa cao ốc building ngọn đèn dầu huy hoàng, chung quanh lại tĩnh mịch không tiếng động.
Kỳ Thâm nhíu mày, ném bút máy qua một bên, vừa định gọi nội tuyến kêu người đưa ly cà phê lên, sau đó mới nhớ ra đã tan tầm hết rồi, Trì Niên cũng đi bàn chuyện hợp tác với truyền thông Thịnh Cảnh.
Trong khoảng thời gian cô rất bận.
Kỳ Thâm bực bội xoa xoa giữa mày.
Di động bên cạnh vang lên, Kỳ Thâm không nhìn, trực tiếp cầm lên: “A lô?”
“Tiểu Thâm,” Giọng người phụ nữ ôn nhu mang theo chút lấy lòng vang lên trong loa, “Cha con xấu hổ nên không dám trực tiếp nói chúc sinh nhật con, ông ấy chúc con sinh nhật vui vẻ.”
Sắc mặt Kỳ Thâm lạnh xuống khi nghe thấy đối phương nói, hồi lâu sau cười trào phúng: “ Bà bảo ông ta thắp thêm mấy nén hương cho mẹ tôi, đốt nhiều tiền giấy vào là đã chúc mừng sinh nhật tôi.”
Bên kia đột nhiên lặng im.
Kỳ Thâm cười khẩy một tiếng, chuẩn bị cúp điện thoại.
Khi anh đem điện thoại rời khỏi tai, từ loa điện thoại truyền đến âm thanh phẫn nộ của người đàn ông: “Mày dám nói chuyện với mẹ mày thế à?”
Ánh mắt Kỳ Thâm lạnh băng, giọng nói lại cực kì bình tĩnh, ngữ điệu khinh khỉnh cố tình châm chọc: “Mẹ? Mẹ tôi không phải đã chết được bảy năm sao, ông cũng đóng góp một ít sức đấy.”
Kỳ Nhạc Lâm thẹn quá hóa giận: “Chỉ cần tao còn là cha mày, bà ấy chính là mẹ mày.”
“Nhạc Lâm.” Chung Tú ở bên cạnh thấp giọng khuyên giải.
Mặt Kỳ Thâm không kiên nhẫn: “Ngài cũng là quý nhân hay quên chuyện sao, 5 năm trước, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ cha con.”
“Kỳ Thâm!” Kỳ Nhạc Lâm giận mắng, “5 năm trước mày vì một người phụ nữ mà đoạn tuyệt quan hệ với Kỳ gia, nháo đến xôn xao dư luận, khiến cho cả Tô thành chê cười Kỳ gia, mày còn ngại chưa đủ mất mặt?”
Mắt Kỳ Thâm trầm trầm, nắm chặt di động không nói gì.
“Mày đừng cho là tao không biết, con bé đó hiện tại đến Vân Thành tìm mày,” Chung Tú còn đang nhỏ giọng an ủi gì đó, ngữ khí Kỳ Nhạc Lâm miễn cưỡng bình tĩnh chút, “Chỉ cần còn một ngày mày họ Kỳ, con bé họ Đường kia đừng hòng bước vào cửa Kỳ gia.”
Kỳ Thâm âm trầm: “Ông điều tra tôi?”
“Mày nghĩ mày chạy tới Vân Thành thì tao không quản được,” Kỳ Nhạc Lâm cười lạnh một tiếng, “Mày mau chóng cắt đứt liên lạc với con bé đó đi, cả đời đừng qua lại với nhau.”
Kỳ Thâm nhíu chặt mày, nghe Kỳ Nhạc Lâm trước sau như một luận điệu, nhẹ nhàng cười mỉa: “Vậy chỉ sợ ông phải thất vọng, tôi đang chuẩn bị hợp tác cùng cô ấy.”
Kỳ Nhạc Lâm giận dữ: “Mày còn muốn đối nghịch với tao phải không? Mày thật sự cho rằng tao không có cách bắt mày sao? Nếu con bé đó tốt như vậy……”
Kỳ Thâm không kiên nhẫn cắt ngang ông ta: “Ngài chột dạ vậy sao?”
Ống nghe trầm mặc ngắn ngủi, tiện đà Kỳ Nhạc Lâm lạnh lùng nói: “Mẹ mày dạy mày đối đãi với trưởng bối như này? Kỳ Thâm……”
Ánh mắt Kỳ Thâm rét lạnh.
Không có một kẻ nào có tư cách đánh giá mẹ anh, bao gồm cả Kỳ Nhạc Lâm.
Chung Tú còn đang trấn an Kỳ Nhạc Lâm, lát sau, bà ta cầm điện thoại: “Tiểu Thâm, con không được tức giận với cha, ông ấy cũng chỉ quan tâm con, lo lắng con hành động theo cảm tình, về sau sẽ hối hận……”
Kỳ Thâm trực tiếp cắt cuộc trò chuyện, đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, mặt vô biểu tình thưởng thức cảnh đêm thành thị, hồi lâu tự giễu mà nhếch khóe môi.
Quan tâm anh?
Quan tâm anh mà mẹ anh vừa qua đời được ba tháng đã liền kết hôn với bác sĩ gia đình? Nửa câu cũng không hỏi han chuyện anh bị tai nạn? Sẽ không nhớ rõ sinh nhật anh là sau 0 giờ hôm sau sao, chỉ là đăng ký ở hôm nay mà thôi?
Di động vang lên tiếng thông báo wechat.
Kỳ Thâm thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn lướt qua.
Trì Niên gửi tới một tấm ảnh chụp. Giữa khoảng không hai tòa ab Sang Tư, một vầng trăng tròn treo trên bầu trời đen nhánh, ánh trăng sáng tỏ, không hợp với ánh đén nê ông chung quanh.
Ngay sau đó nhảy ra hai tin nhắn: 【 Kỳ Thâm, anh mau nhìn ánh trăng này! 】
【 Trông giống cái bánh sinh nhật không [ chớp mắt ]】
Ngữ khí trước sau vẫn kích động, như mang theo một loại năng lượng hòa tan hết thảy những chuyện phiền lòng.
Ánh mắt Kỳ Thâm quét qua bức ảnh ánh trăng, dừng lại ở biểu cảm chớp mắt.
Giống y đúc khi Trì Niên chớp mắt, nhấp nháy nhấp nháy.
Anh tạm hoãn, bắt đầu gõ chữ: 【 giống chỗ nào? 】
Giây tiếp theo sau khi gửi đi, di động vang lên.
Kỳ Thâm nhìn hai chữ “Trì Niên” trên màn hình, nhéo nhéo giữa mày ấn nhận, không nói gì.
“Kỳ Thâm?” Âm thanh mang theo chút nghi hoặc truyền qua loa.
Kỳ Thâm ngang ngang: “Bằng không cô đang gọi cho ai?”
Trì Niên nở nụ cười, không so đo với anh: “Hiện tại anh còn ở công ty sao?”
“Ừ.”
“Ồ.” Trì Niên lên tiếng, không nói nữa.
Kỳ Thâm nhíu mày, vừa muốn hỏi cô chuyện gì, trò chuyện đã bị cắt đứt.
Anh đen mặt nhìn màn hình trở lại giao diện, trong lòng càng bực bội.
Trên bàn làm việc còn mấy tài liệu, Kỳ Thâm cũng không có tâm tình tiếp tục đọc nữa, hít một hơi sâu, dứt khoát xoay người ra ngoài.
Thời điểm đi đến bãi đỗ xe ngầm bước chân dừng lại, Kỳ Thâm cau màu nhìn Trì Niên đang hứng khỏi nói chuyện với nhân viên bảo vệ cách đó không xa.
Nói đến chỗ kích động, cô liên tục gật đầu, búi tóc trên đầu theo động tác cô chuyển động nhoáng lên, vài sợi tóc thả xuống ở hai sườn mặt, gương mặt do nhiệt độ ngoài trời mà hơi phiếm hồng, ngẫu nhiên nhìn Rolls-Royce cách đó không xa, như đang chờ gì đó.
Nhân viên dẫn đầu thấy được Kỳ Thâm: “Kỳ tổng.”
Trì Niên xoay đầu, thấy Kỳ Thâm ánh mắt sáng ngời, chào hỏi cùng nhân viên, nhảy nhót đi đến trước mặt anh: “Anh tan làm?”
Kỳ Thâm ngẩn người, vừa định nói với cô chuyện người phát ngôn, lại nhìn thấy hai mắt cô tràn đầy sức sống, mạc danh đem lời nói nuốt vào.
Loại chuyện công này, thứ hai nói sau.
Kỳ Thâm: “ Sao cô ở chỗ này?”
Tròng mắt Trì Niên linh hoạt chuyển động một vòng, đúng lý hợp tình nói: “Xe em hỏng rồi.”
Nói chớp hạ đôi mắt, mưu cầu làm chính mình càng thêm chân thành.
Kỳ Thâm híp hai mắt lại, nhàn nhạt nhìn cô.
Tiểu tinh nói dối, lại đang nói dối.
Nhưng không vạch trần cô: “Cho nên?”
Trì Niên: “Cho nên, tới cọ xe anh nha.”
Kỳ Thâm vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô.
Ở lúc Trì Niên chột d, Kỳ Thâm cầm chìa khóa vòng qua cô ra cửa công ty: “Đi thôi.”
“Hả?” Trì Niên có nháy mắt mê hoặc, vội đuổi kịp anh, “Đi đâu?”
Kỳ Thâm nghiêng mắt liếc cô một cái: “Không phải cọ xe tôi sao?”
Có khả năng thật sự trúng tà đi, ít nhất hôm nay, anh không muốn một mình.
“Ồ, đúng!” Trì Niên gật đầu, vội theo sau anh, ngồi trên ghế phụ Rolls-Royce cách đó không xa, sau đó cười tủm tỉm quay đầu nhìn Kỳ Thâm ngồi ở ghế lái.
Ngón tay anh trắng lại thon dài, cầm tay lái, cảnh đẹp ý vui.
Kỳ Thâm bị cô nhìn chằm chằm huyệt Thái Dương dựt dựt, lời ít ý nhiều: “Nói.”
Mắt Trì Niên sáng rực lên: “Em còn chưa ăn cơm chiều.”
Kỳ Thâm nhìn cô, không nói một lời.
“Em cũng vì Sang Tư mà, công tác đến lúc này mới tan tầm, từ giữa trưa đói bụng mãi cho đến giờ, dạ dày đói đến khó chịu……”
“Dừng" Kỳ Thâm bất đắc dĩ cắt ngang lời lải nhải, khởi động xe, “Ăn gì?”
Trì Niên vội ngồi thẳng, ngoan ngoãn thắt kỹ dây an toàn: “Muốn ăn BBQ ở Vân Đại với tôm hùm đất.”
Kỳ Thâm quay đầu nhìn cô một cái: “Nơi này cách Vân Đại bao xa?”
“40 phút đi xe mà thôi,” Trì Niên vô tội trợn to mắt, “Anh không biết hôm nay thấy người phụ trách công ty kia nói nhiều bao nhiêu đâu, nhưng vì công ty em vẫn nhịn được……”
Kỳ Thâm nhàn nhạt mở miệng: “Nói thêm một câu nữa liền không đi.”
Trì Niên nhanh chóng ngậm miệng lại.
Kỳ Thâm đảo mắt liếc cô một cái, bộ dạng ngậm chặt miệng ủy ủy khuất khuất, tâm trạng bực bội thông thuận không ít.
Vân Đại giáp với vườn bách thú và vườn bách thảo mới xây, bên cạnh có một khu phố ẩm thực, hàng ngon giá rẻ, nổi tiếng xa gần.
Năm đó khi Trì Niên vào đại học, thường đến đây ăn cơm.
Chỗ này đặc biệt có một tiệm nướng tôm hùm đất, càng là tuyệt nhất.
Chỉ mới tới gần vườn bách thú, đường bị tiểu thương và sinh viên chen đầy, xe không đi được, cuối cùng đỗ ở trên bãi đất trống cách đó không xa, hai người đi bộ.
Trong tiệm đã rất nhiều người, mặc dù còn mở điều hòa nhưng vẫn mang theo phần khí thế ngất trời, ầm ĩ mười phần.
Kỳ Thâm nhíu mày, chỉ cảm thấy mùi đồ nướng ẩm ướt xông thẳng vào mũi.
Trì Niên hứng thú bừng bừng tìm một chỗ ở góc, vẫy tay với anh: “May mắn vẫn còn chỗ, nếu đi muộn thêm tí nữa, chắc phải chờ ở bên ngoài.”
Kỳ Thâm ngồi đối diện, nhìn Trì Niên cầm thực đơn thuần thục gọi đồ ăn, vừa gọi vừa hỏi: “Anh ăn tỏi nhuyễn hay cay?”
Nói xong không đợi anh đáp, lại nói: “Thôi, còn một nửa, thịt dê, thịt bò, một đĩa khoai tây chiên……”
“Cô ăn hết sao?” Kỳ Thâm không nhịn được cắt ngang cô.
Trì Niên ngẩng đầu vô hại nhìn anh: “Không phải còn anh à?”
Lại gọi thêm mấy đĩa rau trộn, cười đem thực đơn trả lại bà chủ: “Với thêm vài chai rượu hoa quả.”
Kỳ Thâm nhíu mày nhìn cô, theo bản năng mở miệng: “Không phải cô không thể uống rượu sao?”
“Anh còn nhớ rõ hả?” Trì Niên kinh hỉ.
Tửu lượng cô rất kém, năm đó lần đầu tiên bồi Kỳ Thâm đi xã giao, uống hai ly champagne, trở về trên đường nôn trên xe Kỳ Thâm, Kỳ Thâm đen mặt đánh giá cô nửa ngày.
Sau đó các tiệc xã giao khác, hơn phân nửa là cô phụ trách làm bình phong.
Nhưng Kỳ Thâm mất trí nhớ xong, hai người không còn cùng nhau đi xã giao nữa.
Kỳ Thâm ngẩn ra, nhìn ánh mắt cô, cảm thấy huyệt Thái Dương có hơi đau.
Bà chủ để đồ ăn lên, Kỳ Thâm lấy lại tinh thần từ hoảng hốt.
Một bàn đầy đủ hương vị màu sắc tôm hùm tươi, lò nướng sạch sẽ với mấy khối than đỏ bừng, thịt dê bị nướng co lại.
Trì Niên thuần thục mở một chai rượu, uống một ngụm, nhíu mày, cảm thấy trước kia rượu trái cây còn đầy vị hoa quả, hiện giờ mùi cồn rất nặng, cũng không để ý nhiều, mang bao tay bắt đầu lột tôm.
Kỳ Thâm nhìn cô, không động.
Lột xong mấy con, Trì Niên mới nhận thấy Kỳ Thâm chỉ ăn rau trộn: “Anh không ăn?”
Kỳ Thâm nhìn cô một cái: “Không đói bụng.”
Trì Niên mím môi, không quá để ý, cô xác thật có đói bụng, trên xe bán thảm với Kỳ Thâm nói những lời đó, cũng không phải tất cả đều là nói dối.
Không bao lâu, trước mặt cô đã chồng một chồng vỏ tôm, Trì Niên thỏa mãn cảm thán một tiếng, ngẩng đầu liền đón nhận ánh mắt Kỳ Thâm.
Anh đang nhìn cô, dùng một loại ánh mắt không nói nên lời, nhìn đến mức mà trái tim Trì Niên kịch liệt nhảy lên vài cái, hương vị tôm hùm trong tay cũng nhạt rất nhiều.
Quạt gió bên kia thổi tới cô, vài sợi tóc bên tai Trì Niên bị thổi đến bên miệng, có hơi ngứa.
Cô thổi một hơi, không nhưng không bay đi mà còn dính ngược lại trên môi cô.
Trì Niên vừa muốn bao tay, giây tiếp theo đột nhiên nghĩ đến gì đó, hướng Kỳ Thâm vẫy vẫy.
Kỳ Thâm nhíu mày: “Sao?”
Trì Niên giơ cao tay dính đầy nước tôm hùm lên cao, chu môi: “Tóc dính môi.”
Kỳ Thâm theo lời nói nhìn về phía môi cô, môi bị cay mà đỏ bừng phiếm chút du quang, no đủ nhếch lên, cô ngửa đầu, lỗ tai và gương mặt đều hồng hồng, lông mi run rẩy tiến đến trước mặt anh, rụt rè lạ thẳng thắn.
“Nhanh lên……” Trì Niên mơ hồ không rõ mà thúc giục.
Kỳ Thâm bị ma quỷ ám ảnh nghiêng người về phía trước, duỗi tay đem tóc ở môi ra, đầu ngón tay lướt nhẹ qua mặt cô, ngưa ngứa.
Trì Niên canh chuẩn thời cơ đột nhiên duỗi tay, đem tôm đã lột trong tay đưa đến trong miệng Kỳ Thâm, tay cách một lớp bao tay mỏng chạm vào đôi môi hơi lạnh của anh.
Kỳ Thâm cả kinh, theo bản năng ngậm miệng muốn cự tuyệt ăn tôm, không nghĩ tới ngậm cả đầu ngón tay Trì Niên.
Trì Niên cũng ngây ngẩn cả người, ngón trỏ còn ở giữa hai cánh môi anh, đầu ngón tay như có dòng điện chạy qua, tê tê dại dại truyền tới trái tim cô, màng tai cũng nhảy lên, gương mặt khô nóng.
Cô vội thu cánh tay, cầm lấy chai rượu hoa nốc tận mấy ngụm to, nhưng nhiệt khí trong lòng vẫn bốc lên trên má như cũ.
Kỳ Thâm lui người, anh thong thả nhai nuốt thịt tôm tiên hương trong miệng, thần sắc nhàn nhạt nhìn Trì Niên.
Trong lòng lại có gì đó đang cuồn cuộn, phá tan giới hạn bên cạnh.