Chương 017: Níu giữ thêm một giây.

Tần An đầu gối lân bàn, tay dưới bàn vẫn mài cành cây, cành cây này không phải hình chữ "Y" thường thấy mà là hình chữ "U".

Không có thói quen ngủ trưa, hai mắt Tần An mở thao láo, tiếc là Tôn Tôn quay đầu sang hướng khác ngủ, lại còn hết sức đáng ghét dựng cuốn sách giáo khoa giữa hai người nữa.

Nhìn thấy Tôn Pháo thập thò ngoài cửa, Tần An rón rén chuồn khỏi lớp.

Tôn Pháo học lớp 70, tuy cùng tầng 3 nhưng cách lớp của Tần An một cái cầu thang và văn phòng làm việc, thường xuyên chạy qua chơi, lúc này trong tay hắn cầm một quả bóng, bên trong chứa ít nước, chỉ là đầu quả bóng có chỗ lồi lên, miệng quả bóng quá to... Hiển nhiên không phải quả bóng.

Hành lang vắng vẻ không có một bóng người, Tần An áp giọng hỏi:

- Mày cầm cái này làm gì thế?

- Biết giáo viên tiếng Anh lớp tao không, cái cô nàng vừa mới tốt nghiệp phân tới trường mình đó, thấy tao chơi thứ này, mắng tao là lưu manh.

- Vì đây là bαo ©αo sυ ông ơi.

Tần An lau mồ hôi trán, đây là thế hệ còn chưa bị JAV độc hại, đồng thời cũng vì thế mà vô cùng ngô nghê, y nhớ mang mang chuyện này, khi đó hai thằng bơm đầy nước chơi bóng ném ở hành lang:

- Bαo ©αo sυ dùng làm gì? Hôm nay tao tìm thấy trong nhà, tưởng là bóng.

Tôn Pháo bóp bóp cái bαo ©αo sυ chứa nước, lắc qua lắc lại:

- À... Thứ này buổi tối mày bọc vào chim, thế là đêm không cần dậy đi đái nữa, sáng cởi ra ném vào nhà xí là xong.

Tần An đau đầu không biết giáo dục giới tính cho thằng bạn ra sao:

- Mẹ, hóa ra là đồ vệ sinh à?

Tôn Pháo kinh tởm vứt ngay xuống thang, còn vội vội vàng vàng chạy đi rửa tay, Tần An cũng thở phào về lớp.

Giờ học buổi chiều không có sự kiện gì xảy ra, lớp học hôm nay tập trung hơn bình thường, ai nấy đều lo lắng cho kỳ thi sắp tới, Tôn Tôn càng nghiêm túc, không nói với Tần An một câu, có vẻ hoàn toàn thất vọng về y rồi, kệ y ở bên cạnh muốn làm gì thì làm.

Cuộc đời học sinh là thế, đều đặn và buồn chán, ít nhất với một người tâm lý trưởng thành như Tần An thì không tìm ra nổi chút hứng thú nào trong đó.

Tan học rời lớp, Tần An nhìn thấy mẹ Diệp Trúc Lan tới đón con cái, chạy thẳng tới lễ phép chào:

- Dì Khuông, sao hôm nay lại rảnh tới đón bạn ấy vậy ạ?

- Nghe nói cháu chuyển lớp rồi, phải chăm chỉ học tập nhé, đừng cùng Diệp Tử suốt ngày nghịch ngợm nữa.

Khuông Vịnh Mai là giáo viên tiểu học thôn Hợp Hưng, nắm tay Diệp Trúc Lan mỉm cười, cô cũng không có nhiều thiện cảm với đứa bé này, phụ huynh nào cũng chỉ muốn con cái tiếp xúc với học sinh ngoan học giỏi, mà Tần An chỉ nổi tiếng phá phách nghịch ngợm, tất nhiên không nằm trong phạm vị được cô cổ vũ tiếp xúc:

- Hôm nay cô Liêu còn bảo với cô...

Diệp Trúc Lan ở bên lắc tay nhõng nhẽo:

- Mẹ, về thôi, con đói rồi đây này.

Khuông Vịnh Mai biết con gái bênh bạn, thôi không nói nữa, lời của Liêu Du về Tần An, tới cô cũng cảm thấy hơi quá, không nên khiến đứa bé này bị đả kích thì hơn, dù sao chúng không cùng lớp nữa:

- Hai đứa đều năm thứ ba rồi, học tập nặng lắm, phải chú ý hơn nghe chưa?

Diệp Trúc Lan thành tích khá tốt, dù thường xuyên cùng Tần An chơi đùa, học tập không đi xuống, nếu không Khuông Vịnh Mai đã cấm hẳn con gái chơi với Tần An rồi.

- Cháu biết ạ, dì Khuông, Diệp Tử, hẹn gặp lại.

Tần An thuận theo lời Khuông Vịnh Mai gọi tên thân mật của Diệp Trúc Lan làm cô bé đỏ mặt.

- Ừ, đi cẩn thận.

Khuông Vịnh Mai không chú ý lắm, hai đứa bé này từ nhỏ vốn thân thiết rồi, Tần An cũng là đứa bé biết lễ phép với người lớn, chỉ là hiếu động quá mức làm ảnh hưởng tới cả học tập:

Vì có mẹ nên Diệp Trúc Lan không tạm biệt Tần An, đi được một lúc mới hỏi:

- Mẹ, sao hôm nay đón con thế?

- Mẹ vừa lĩnh lương, muốn mua cho con ít quần áo, lâu lắm rồi không mua gì cho con cả.

Khuông Vịnh Mai hơi cúi người xuống nói nhỏ:

- Mẹ thấy nên mua áσ ɭóŧ cho con rồi đấy.

Diệp Trúc Lan tức thì đỏ mặt:

- Con không mặc thứ đó đâu, xấu hổ chết đi được.

- Con lớn rồi, không mặc mới xấu hổ đó, huống hồ còn bảo vệ … Á, cháu phải nhìn đường chứ.

Khuông Vịnh Mai đang nói thì có người đi ngược chiều va phải, đỡ lấy vai:

- Vệ Quốc, cháu đi đâu vội thế này?

Đó là thiếu niên mặt mũi sáng sủa, ăn mặc gọn gàng, khiến người ta nhìn đã có thiện cảm:

- Cháu chào Dì Khuông, sắp thi rồi, cháu có bài tập không hiểu, tranh thủ tìm thầy giáo để hỏi.

- Cháu đúng là đứa bé chăm chỉ, chẳng bù cho Diệp Tử vẫn còn mải chơi lắm.

Hai người là bạn học với nhau từ tiểu học, Diệp Trúc Lan vui vẻ nói:

- Vệ Quốc học ít thôi không là phải đeo kính đấy.

Khuông Vịnh Mai mỉm cười:

- Vậy dì không làm mất thời gian của cháu nữa, cháu đi nhé, khi nào rảnh tới nhà dì chơi.

- Vâng ạ, cháu đi.

Thiếu niên vẫy tay rời đi, lòng tự trách, đáng lẽ nên kiếm cớ tốt hơn.

….

Tần An ra ngoài cổng trường, trường học nằm cách xa khu phố nên bên ngoài chỉ có một hiệu sách, vài cái quán nhỏ chủ yếu phục vụ học sinh, ngoại trừ học sinh tan học không có người qua lại, y nhanh chóng nhìn thấy bóng lưng Tôn Tôn, toét miệng chạy đuổi theo, không biết xấu hổ nói:

- Đi chậm thế, đợi mình đấy à?

Cái mặt Tần An dày tới mức nào thì Tôn Tôn đã có nhận thức sâu sắc rồi, hai mắt nhìn phía trước, bước chân không nhanh không chậm, dường như chẳng mảy may bị tác động.

Tần An cũng không trêu Tôn Tôn nữa, ngay cả trước kia bọn họ mất thời gian dài mới thành bạn bè than thiết, người bạn mà y mãi mãi mang nợ, có thể cùng đi bên nhau thế này đã là điều y không dám mơ tưởng rồi.

Sinh mệnh là một bản trường ca sẽ khép màn, cuộc sống lại là ván cờ vĩnh viễn không giải được, từ khi nhân loại sinh ra là ván cờ đó đã bắt đầu, cứ diễn ra mang theo quán tính mà người đời không thể nào khiêu chiến được.

Có những nơi chúng ta vĩnh viễn không thể tới được, có những chuyện chúng ta mãi mãi không làm được, có lời hứa như tịch dương men theo rặng núi hạ xuống, biến mất không có chút hồi âm nào.

- Để mình hát cho bạn nghe nhé.

Tần An ấp ủ tình cảm, hít sâu lấy hơi, bắt đầu hát:

- Nếu như anh có thể lưu giữ hình ảnh của em nhiều hơn một giây nữa.

Anh nguyện từ bỏ tất cả

Từ bỏ đi mọi thứ anh có chỉ để đổi lấy một tia hy vọng

Hạnh phúc nhỏ giọt như thời khắc cuối cùng của đồng hồ cát

Anh chỉ biết mở đôi mắt, nhìn từng khoảnh khắc ngọt ngào khi có em

Và rồi chẳng thấy nữa, điều bình dị đã từng thuộc về anh

Đến cuối cùng mọi lời nguyện cầu cũng trở nên vô vọng

Tôn Tôn lấy sổ ca từ trong cặp ra, đối chiếu với giọng hát của Tần An, chăm chú lắm nghe, mới đầu chỉ nhìn ca từ, dần dần chỉ còn nghe Tần An hát, giọng hát đó như kí©h thí©ɧ mọi cảm xúc ở nơi xâu xa nhất không ngừng tuôn ra, dung nhập vào mỗi góc cơ thể cô.

Nhất thời toàn thần cô như tế đi không thể động đậy, bước chân dừng lại, khép mắt lại lặng lẽ cảm thụ tình cảm bao hàm trong đó.

Mấy phút sau, Tần An ngừng hát, Tôn Tôn vẫn lặng lẽ đứng đó không nhúc nhích, Tần An không lên tiếng, ngắm nhìn khuôn mặt cô, giống như bông hoa đầy linh khí thiên nhiên sau cơn mưa, đó là cô gái bề ngoài lãnh đạm nội tâm phong phú hơn bất kỳ ai, là tảng băng ấm áp thực sự.

- Đáng lẽ cậu nên báo danh vào lớp âm nhạc.

Tôn Tôn khẽ hít một hơi, giọng mang theo chút âm mũi:

- Cậu có thiên phú.

- Mình chỉ học từ người giỏi nhất thôi.

Tần An xoay người bước đi, trời đã sẩm tối, mặt trời cố níu kéo chút ánh sáng cuối cùng sau rặng núi xanh, giống như lời bài hát, y muốn lưu giữ khung cảnh này nhiều thêm một giây nữa.

Bài hát trong bài.

Lian xi - 练习 - Luyện tập - Lưu Đức Hoa

[MEDIA=youtube] 4ZufNXgxQp0 [/MEDIA]