Chương 7: Phía dưới cái gì cũng chưa mặc

Lúc Hà Lạc thay xong quần áo từ trong phòng ngủ đi ra, Giản Việt đang ở phòng bếp giúp cô dọn dẹp đống lộn xộn.

Cô thay một chiếc áo rộng thùng thình, vừa vặn che khuất mông, lộ ra cặp chân thon dài trắng nõn, Hà Lạc vừa đi vừa cầm khăn lông lau khô tóc, thấy Giản Việt bận rộn, trên mặt cô có hơi chút xấu hổ, cô đi đến trước mặt anh.

“Cửa hàng bán trái cây các anh, dịch vụ đều chu đáo như vậy sao.”

Ánh mắt Giản Việt nhìn từ dưới lên trên, người phụ nữ mặc áo không dài, khó khăn lắm mới che được mông, đùi cô rất trắng, nhưng nhìn không rõ lắm bên trong có mặc hay không.

Cô kẹp hai chân lại, tựa hồ có chút lạnh.

Chà, có vẻ như cái gì cũng không mặc…

Anh chăm chú nhìn cô, chỉ cảm thấy bụng nhỏ nóng lên, dươиɠ ѵậŧ cứng thêm không ít, “Phải xem đó là ai.”

Hà Lạc nhìn anh không khỏi nặng trĩu, trong lòng như có con nai chạy loạn, cô cảm thấy suy nghĩ của mình không thoát khỏi tầm mắt của anh, “Vậy anh ra ngoài lâu như vậy, ông chủ anh biết liệu có bị trừ lương hay không?”

“Ông chủ cửa tiệm chúng tôi rất dễ nói chuyện.”

“Về sau trái cây tôi đều mua ở cửa tiệm các anh.” Hà Lạc cười ngọt ngào, “Nhưng chỉ một mình tôi ăn, không thể mua quá nhiều, cái này có thể giao qua đây không?”

Giản Việt đột nhiên có chút ý vị thâm trường nói, “Cô nói, có thể gọi điện hoặc tự đến.”

Sau đó Giản Việt lấy điện thoại ra, đem mã QR Wechat đưa cho cô quét.

Chỉ thấy sau khi anh thêm vào bạn tốt, cửa sổ Wechat của cô xuất hiện một hình đại diện mới.

Cô có một loại cảm giác không chân thật.

Đẹp trai như vậy, thế nhưng lại thêm Wechat của cô.

Hà Lạc dứt khoát cổ vũ tinh thần, mở miệng hẹn anh buổi tối sau khi tan làm đi ăn khuya, hai người đều muốn tiếp xúc với nhau, cho nên rất nhanh đã xác định thời gian, 10h30p tối.

Suốt một buổi tối, Hà Lạc lục tung khắp tủ quần áo, phòng ngủ vốn dĩ gọn gàng nhanh chóng biến thành bãi chiến trường nhỏ.

Hà Lạc không thiếu quần áo, nhưng vào thời điểm này, cảm thấy không có quần áo thích hợp mặc ra ngoài.

Cô có chút phiền muộn, muốn ánh mắt người đàn ông tán thưởng nhưng lại không dám quá phô trương.

Cuối cùng, cô xoay người lại, quyết định mặc chiếc váy tay phồng màu hồng nhạt ban đầu, tương đối nữ tính, có thể khoe ra vòng eo mảnh khảnh thon thả của cô, cũng có thể tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của cô.

Khi Giản Việt thông báo đóng cửa tiệm vào lúc 10 giờ tối, Lâm Diệu Dương có chút bối rối.

“Anh Giản Việt, còn chưa tới giờ tan làm.”

Trương Hào vỗ lên cái đầu khờ khạo của cậu, “Có thể tan làm về sớm không tốt sao?”

“Chút nữa anh có việc.” Giản Việt đem chìa khóa ném cho Lâm Diệu Dương, “Cầm lấy chìa khoa, sáng mai em tới mở cửa.”

Lâm Diệu Dương tiếp nhận gánh nặng, như là đã được khẳng định nhiều lần, liên tục đáp, “Anh Giản Việt, anh yên tâm.”

“Có việc?”

Trương Hạo cảm thấy có gì đó không đúng, hai người bọn họ từ sau khi tốt nghiệp đại học, liền cùng nhau mở cửa tiệm bán trái cây, quen biết nhiều năm như vậy, từ trong giọng nói của Giản Việt, anh ấy dường như ngửi được một tia kỳ quái.

“Hẹn người ăn cơm.”

“Nam hay nữ?”

“Nữ.”

“Chết tiệt, cậu có bạn gái từ khi nào? Làm anh em của cậu, tại sao tôi không biết!” Trương Hạo lập tức sợ ngây người, anh ấy biết rõ Giản Việt lạnh lùng, phải biết rằng hơn phân nửa vị khách nữ đến đây mua là để nhìn Giản Việt, cao gầy béo lùn, muôn hình muôn vẻ, nối đuôi không dứt.

Nhưng Giản Việt chính là lạnh lùng, Trương Hạo quen anh nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh tiếp xúc gần với một người phụ nữ nào.

“Không phải bạn gái.”

“A?”

“Sẽ sớm thôi.” Giản Việt bình tĩnh nói.

Trương Hạo còn muốn tiếp tục bát quai, nhưng Giản Việt không cho anh ấy cơ hội, để lại bóng lưng cho anh ấy ở phía sau.

------------------------------------------

Hà Lạc: Tôi thêm cơ thể anh ấy.

Ồ, Giản Việt nhà chúng tôi không chỉ muốn làʍ t̠ìиɦ.