Giản Việt dùng ngón tay thon dài quấn quanh sợi tóc cô, không ai phá vỡ bầu không khí ái muỗi, giằng co trong chốc lát, Hà Lạc cuối cùng có chút không nhịn được, nhưng hai chân cô mềm nhũn, hơn nữa nền gạch phòng bếp còn hơi trơn, cô trực tiếp lảo đảo, cả người bổ nhào vào trong lòng Giản Việt.
Giản Việt duỗi tay đỡ lấy cô.
Bộ ngực đầy đặn trực tiếp chạm vào cánh tay rắn chắc cường tráng, đột ngột va chạm làm Giản Việt cảm nhận rất rõ ràng nơi mềm mại câu người kia.
Thời tiết nóng, áσ ɭóŧ của Hà Lạc không có miếng đệm, chỉ có một tầng ren mỏng.
Dưới tác động của tìиɧ ɖu͙©, hai đầṳ ѵú gắng gượng nhô ra, cách lớp vải, vẫn có thể thấy được phấn nộn nhàn nhạt lộ ra.
Áσ ɭóŧ ren trên ghế sô pha……
Mà giờ phút này Hà Lạc mặc trên người, chắc cũng là loại này, nhưng vυ" cô vô cùng đầy đặn, có thể mặc được loại áo ngực mỏng như vậy sao?
Nghĩ đến đây, tay Giản Việt bất giác nắm chặt.
Cả người cô cơ hồ bị mắc kẹt trong một góc, thời điểm Hà Lạc ngẩng đầu, tóc cô ướt đẫm, ánh mắt giống như một con thú nhỏ vô tội, phát ra tiếng cầu cứu, “Giản…… Giản Việt……”
Giọng nói Giản Việt có chút khàn, “Tôi làm cô đau sao?”
Cả người Hà Lạc phát run, cô không biết bởi vì bản thân khẩn trương hay là sợ hãi, cô lắc đầu, giống như con thuyền nhỏ đang dập dềnh trên mặt biển.
“Vậy nơi này của cô, sao lại hồng như vậy?”
“Cái gì……?”
Hà Lạc chỉ cảm da thịt khắp người nóng bừng, từ gương mặt đến cổ, đều lộ ra một cỗ mê người, nhưng cô không biết Giản Việt đang nói chỗ nào, vừa định mở miệng, cô đột nhiên cảm nhận được vυ" bị bàn tay của người đàn ông phủ lên.
Vυ" rất lớn, một bàn tay anh cơ hồ cũng không nắm hết được, ngay khi anh nắm lấy, bầu ngực mềm mại dường như biến hình.
“Tôi nói chính là nơi này, cô nhìn xem, núʍ ѵú rất cứng.” Anh cố tình đè thấp giọng nói, vô cùng mê hoặc.
“Ngô……” Hà Lạc không nhịn được bật ra một tiếng rêи ɾỉ.
Ly nước trên bệ bếp bị tay cô đυ.ng vào, rầm một tiếng vỡ tan tành trên mặt đất.
Nhưng chút động tĩnh này không đánh gãy trạng thái giằng co giữa hai người.
Cơ thể của cô rất mẫn cảm, ngay cả những chỗ nhỏ nhất cũng trở lên phá lệ rõ ràng.
Bàn tay người đàn ông to rộng ấm áp, nhưng lại rất mạnh mẽ, giống hệt như trong tưởng tượng của Hà Lạc.
Đầṳ ѵú vừa cứng vừa trướng, rất cam chịu, Hà Lạc chờ anh mạnh mẽ thô lỗ xoa nắm, hoan toàn xuyên thủng lớp giấy, nhưng Giản Việt lại buông tay.
Tay anh đi xuống, đè lại eo Hà Lạc, thời điểm cô không có bất luận phòng bị nào, một tay Giản Việt đem cô chặn ngang bế lên.
“A……”
Hà Lạc kinh hô một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ người đàn ông.
Thời điểm nhìn thấy Giản Việt đi về phía phòng ngủ của cô, trong lòng Hà Lạc bồn chồn.
Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên cô gặp mặt, liền cùng một người đàn ông lên giường.
Phòng ngủ Hà Lạc đã được sửa sang dọn dẹp lại rất tốt, tuy rằng bày biện còn tương đối đơn giản, nhưng một chút đồ vật nhỏ trang trí cùng thảm lông lập tức khiến cho phòng có hương vị ấm áp.
Giản Việt đem cô nhẹ nhàng đặt xuống thảm, lấy khăn lông trên giá treo, lau mái tóc ướt cho cô.
“Thay quần áo, đi giày vào phòng bếp, đừng để mảnh thủy tinh làm bị thương.”
Hà Lạc chớp chớp mắt? Chỉ thế này? Không còn??
Có lẽ biểu tình chờ mong lại thất bại quá mức rõ ràng, môi mỏng của Giản Việt hơi cong lên, “Cô suy nghĩ cái gì?”
Mặt Hà Lạc đỏ lên, “Không có.”
Đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận vừa rồi cô có chờ mong sẽ phát sinh cái gì đó……