Hà Lạc ở trong phòng bếp tìm được ly nước, nhưng lại không tìm được ấm đun nước, nghĩ có thể ở phòng khách, lại đi ra tìm.
Giản Việt ngồi trên sô pha, thân hình anh cao lớn, tay dài chân dài, lập tức làm phòng khách vốn rộng rãi trở nên chật hẹp.
Thời điểm Hà Lạc tìm được ấm đun nước, đột nhiên nhìn thấy một vài món quần áo treo trên tay vịn ghế sô pha, là cô thay trước khi ra cửa.
Một kiện áo ba lỗ, cùng với.
Áo ngực ren trắng viền hoa……
Giản Việt ngồi ở bên cạnh, khẳng định chú ý tới.
Dưới cái nhìn như vậy, người cô như bị lột ngược lên trời, không một mảnh vải che thân, rất nóng, rồi lại không rõ nóng ở đâu.
Hà Lạc vội vàng thu dọn quần áo, mặt đỏ tai hồng, căn bản không dám nhìn biểu tình trên mặt Giản Việt.
Chờ cầm ấm đun nước vào phòng bếp, cô mới cảm thấy thư thai hơn, ai ngờ vừa mở vòi nước, nước bắn tung tóe.
Hà Lạc nhìn cột nước bắn lên cao, ngốc vài giây.
Người còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị dội cho lạnh thấu tim, cô vội vàng dùng tay chặn dòng nước phun ra, nhưng chẳng có tác dụng gì…
“Tìm một cái khăn lông lại đây, đừng dùng tay, tìm xem trong nhà có băng dính không không thấm nước không.”
Thời điểm Hà Lạc nghe thấy âm thanh, Giản Việt đã đứng ở phía sau cô, anh đứng thật sự rất gần, hơi thể cơ hồ phả vào lỗ tai cô.
Người cô cứng đờ, nhưng giọng điệu của anh vẫn binh thường, một chút ý niệm Hà Lạc cũng không dám có.
Anh nghiên cứu hiện trường một chút, thay thế vị trí của Hà Lạc.
“Có, hẳn là có…… Tôi, tôi đi lấy khăn lông trước cho anh……”
Váy Hà Lạc ướt nhẹp dính sát vào cơ thể, lớp vải mỏng trở nên trong suốt.
Cổ áo lỏng lẻo, bầu ngực đầy đặn theo động tác của cô sắp nhảy ra ngoai, quả thực miêu tả sinh động, ngay cả mép qυầи ɭóŧ trên mông cũng lộ rõ.
Trong mắt Giản Việt lóe lên tia kích động, du͙© vọиɠ ở dưới thân bị hình ảnh trước mắt kí©h thí©ɧ, đang từng bước thức tỉnh.
Anh không nói chuyện, xoay người đem bộ đồng phục cởi xuống, bao lấy chỗ nước chảy.
Chờ Hà Lạc lại tiến vào, thấy cơ thể anh trần trụi, cơ bắp cường tráng, săn chắc làm người ta không thể rời mắt.
Dòng nước còn đang không ngừng phun trào, nhưng rõ ràng so với vừa rồi tốt hơn rất nhiều.
Giản Việt tìm được một thùng hứng nước phía dưới, sau đó lại liên hệ với thợ sửa ống nước, cuối cùng hiện trường cũng ổn định trở lại.
Nhưng tóc hai người đều ướt dầm dề, không rõ là ai chật vật hơn.
“Xem ra hôm nay tôi không uống được ly nước này.”
Hà Lạc bật cười, cô giơ tay lau giọt nước ở trên cằm.
“Lần sau bù lại được không?”
Giản Việt đi tới trước mặt cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhưng lúc này góc độ có chút cao nhìn xuống, bầu không khí bỗng trở nên khẩn trương.
Khí thế anh áp đảo, Hà Lạc giường như không có quá nhiều chỗ để tranh đấu, cô rụt người một chút, giống như nai con nhìn thấy thợ săn.
“Có thể, khi nào cũng được.”
Khoảng cách gần như vậy, ánh mắt Hà Lạ không biết đặt ở đâu, cũng không biết nên nhìn vào nơi nào.
Anh sờ đuổi tóc cô, “Ướt.”
Hà Lạc không biết anh có ý khác hay không, nhưng khi cô nghe thấy giọng nói anh tràn ngập từ tinh, cô kẹp chặt hai chân, ở giữa hai chân phi thường xấu hổ chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.