Dư vị sau cao trào, toàn bộ căn phòng nhỏ tựa hồ chỉ còn lại tiếng hai người thở dốc.
Giản Việt hôn lên khuôn mặt cô, cho dù bắn một lần, côn ŧᏂịŧ vẫn gắng gượng, nhưng anh không muốn để Hà Lạc có kỷ niệm xấu về lần làʍ t̠ìиɦ đầu tiên, vì vậy anh không cam lòng mà ma xát, làm cả người cô choáng váng.
Ở thời điểm anh định rút lui, Hà Lạc nắm lấy vạt áo sơ mi của anh, đem Giản Việt kéo lại.
“Giản Việt……”
“Làm sao vậy?”
“Anh hôn em thêm lần nữa được không?”
Khuôn mặt vừa mới cao trào, vẫn còn ửng hồng, giống như một con thỏ nhỏ vô tội.
Không ngờ cô sẽ đưa ra yêu cầu này, Giả Việt hơi sửng sốt, sau đó rõ ràng cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn lại đứng thẳng, hận không thể bẻ ra tiểu huyệt phấn nộn hung hăng cắm vào.
Giản Việt che kín đôi mắt cô, giọng khàn khàn nói: “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn anh.”
Nhưng anh vẫn thỏa mãn thỉnh cầu của Hà Lạc, cúi người hôn lên cánh môi cô, nụ hôn này không có nóng bỏng như vừa rồi, anh trở nên cực kỳ ôn nhu, kiên nhẫn, đầu tiên hôn giống như chuồn chuồn đạp nước, sau đó lại duỗi đầu lưỡi liếʍ cánh môi cô.
Môi cô mang theo một mùi hương ngọt ngào dễ chịu.
Đầu lưỡi có chút vụng về, đáp lại nụ hôn của anh không tốt lắm, Giản Việt hôn cô trong chốc lát, nhìn má cô nghẹn đến mức đỏ bừng, ra tiếng nhắc nhở cô hô hấp.
Giản Việt kết thúc nụ hôn triền miên, thời điểm hai người tách ra, thậm chí còn có một sợi chỉ bạc trong suốt.
Hiện tại Hà Lạc chân chính cảm thấy mỹ mãn, cô liếʍ liếʍ môi, còn đang hưởng thụ dư vị vừa rồi, nhưng cao hứng chưa được vài giây, cô liền cảm nhận được bụng dưới có một cây gậy đè lên…
Không phải mới bắn sao? Như thế nào lại cứng?!
Hà Lạc thiếu chút nữa bị phát hiện đột ngột này làm sặc, chân cô đau nhức vì bị cọ xát, nếu anh còn muốn thêm một lần nữa thì phải làm sao….
Giản Việt xoay người, cầm lấy khăn giấy bên cạnh, lau sạch dâʍ ɖị©ɧ ở trên côn ŧᏂịŧ, hiển nhiên không muốn làm khó dễ cô. Áo sơ mi trên người Giản Việt còn tính là sạch sẽ, nhưng côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím ở giữa háng kia lại làm người ta không thể xem nhẹ, anh ngồi quỳ bên cạnh Hà Lạc, nhìn cô nói: “Đem chân của em mở ra, có được không?”
Hà Lạc kẹp chặt hai chân, cố gằn đoạt lấy khăn giấy trong tay anh, “Khồng cần…Em tự mình làm được…”
Chân tuy rằng bị thương, nhưng tay vẫn dùng được.
Ánh đèn làm mọi thứ không thể che giấu, Hà Lạc không có biện pháp tưởng tượng, cô dang rộng hai chân để Giản Việt lau khô nơi riêng tư của mình.
Kháng nghị không có hiệu quả.
Cuối cùng Giản Việt đặc biệt cẩn thận dùng khăn giấy giúp cô lau sạch sẽ chỗ lầy lội kia, thời điểm anh làm bất cứ chuyện gì, ánh mắt đều vô cùng chuyên chú, không có bất kỳ ý niệm nào, ngón tay thon dài của anh khảy môi âʍ ɦộ vài cái, tiểu huyệt cũng không có nhiều lông, cho nên có thể nhìn thấy tiểu bức vừa rồi bị anh cọ xát hiện tại có chút sưng đỏ.
“Rất hồng, rất đáng yêu.”
Nghe được một câu khen chân thành như vậy, mà lại từ trong miệng Giản Việt phát ra.
Hà Lạc không thể tránh khỏi dưới ánh mắt thâm thúy của anh đang chăm chú nhìn, phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ lấp lánh.