Ngu Chi Hạ vẫn chưa tỉnh táo lại sau trận kinh hãi vừa rồi.
Mãi cho đến khi một tiếng "gâu" trầm trầm vang lên, cô mới hoàn hồn.
Không khó để nghe ra sự bất bình ẩn chứa trong tiếng sủa của chú chó.
Mình cũng không bị tổn hại gì đáng kể, bớt một chuyện còn hơn thêm nhiều chuyện.
Ngu Chi Hạ lắc đầu nói mình không sao.
Nhấc chân lên, cô định tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc này, chú chó cũng rũ đuôi đi vào nhà.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của nó khi rời đi, Ngu Chi Hạ không khỏi cảm thông, nhìn về phía nó.
Không ngờ, cảnh tượng này lại mang đến cho cô một bất ngờ lớn.
“Chờ một chút.” Ngu Chi Hạ gọi cô gái đang đi vào trong, trong giọng nói không che đậy được sự kí©h thí©ɧ, "Tối nay còn phòng trống không?"
Cô chỉ vào tấm bảng đen nhỏ dựng ở cửa có ánh đèn neon nhiều màu sắc, trên đó viết: "Tối nay Lê Xá còn trống phòng."
Cô gái nhìn theo hướng cô chỉ, gật đầu rồi hỏi: "Vâng, chị muốn ở lại đây ạ?”
Rất sợ cô gái sẽ đổi ý, Ngu Chi Hạ xách vali cùng cô ấy đi vào nhà, lời nói lộ ra thoải mái không diễn tả được: "Đúng vậy, cuối cùng tôi cũng tìm được chỗ ở rồi."
Dường như cô gái đã quen với tình huống này, sau khi nghe được tiếng thở dài của Ngu Chi Hạ liền bắt đầu nói.
"Nếu một tiếng trước chị tới đây hỏi thì chỗ này cũng đã hết phòng rồi. Tình cờ có một cặp vợ chồng gọi điện nói có việc đột xuất, không đến được nên bây giờ còn trống."
"Bọn họ đặt trước ba phòng ngủ, dự định ở đây một tháng."
Câu cuối cùng này lại giống như lời cô gái tự nói với chính mình.
Ngu Chi Hạ đưa chứng minh thư, nhận phòng, lấy thẻ phòng. Cô tranh thủ nhìn chú chó nằm trên đất nhàn nhã vẫy đuôi, cảm thấy thuận mắt hơn lúc nãy.
"Nhân tiện, chị lưu số điện thoại của em nhé. Nếu cần gì thì có thể liên hệ với em bất cứ lúc nào."
"Cứ gọi em là Tiểu Kỳ."
Ngu Chi Hạ lưu số điện thoại của cô ấy vào trong điện thoại: “Được.”
——
Vừa đóng cửa lại, Ngu Chi Hạ đã ném mình lên giường.
"Phù ——" Cô thở dài ra một hơi.
Tiếp đó, cô lật người, nhìn thẳng lên trần nhà được nhuộm màu ấm áp bởi ánh đèn màu vàng cam.
Nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Đột nhiên, Ngu Chi Hạ từ trên giường nhảy lên, ngồi xếp bằng ở giữa giường lớn.
Một tay chộp lấy điện thoại mà cô tùy ý vứt ở cuối giường.
Với đầy hy vọng và mong đợi, cô bấm vào WeChat.
Đúng như dự đoán, một chấm đỏ nhỏ xuất hiện ở cột người liên hệ.
Nhưng có một điều bất ngờ là, Ngu Chi Hạ đã xem qua danh sách kết bạn, cô không tìm thấy cái ghi chú nào giống với ba chữ "Tống Diệc Diên".
Thậm chí còn không nhìn thấy các ghi chú trống.
Lúc này cô mới nhận ra, hình như mình đã bị anh lừa.
Tống Diệc Diên đã cản trở mặt cô, quét mã QR mà cô đưa cho anh.
Nhưng anh không hề gửi lời mời kết bạn cho cô.
Ngu Chi Hạ nện mạnh xuống chiếc giường êm ái để trút giận.
Cái quái gì vậy.
Nào có chuyện trêu chọc người ta như vậy.
Chờ sau này anh xin WeChat của tôi đi.
Sau đó, cô ném điện thoại lên giường, xỏ đôi dép lê màu hồng rồi đi vào phòng tắm.
Phòng cô thuê là phòng ở riêng, cũng là phòng tốt nhất và sang trọng nhất trong nhà nghỉ này.
Khi bước vào phòng tắm, đầu tiên cô chú ý đến bồn tắm hình vuông lớn và màn hình điện tử lớn được tích hợp sẵn phía trước.
Cũng không hiếm lạ lắm. Bồn tắm lớn là tiêu chuẩn thấp nhất trong căn phòng cô.
Cũng không quan tâm bồn tắm lớn có sạch hay không, trong tiềm thức, cô nghĩ nó giống như được khách sạn năm sao cung cấp.
Được tắm rửa sau một chặng đường dài là một trong những điều hạnh phúc nhất trên đời.
Đối với Ngu Chi Hạ lúc này, ưu tiên hàng đầu chính là thư giãn mệt nhọc, tiêu tan mệt mỏi.
Trên kệ, hương liệu và tinh dầu được chuẩn bị chu đáo cho khách.
Hoàn toàn mới tinh, chưa mở ra.
Cũng là mùi hoa sơn chi yêu thích của cô.
Nhẹ nhàng thắp hương liệu pháp.
Mùi thơm thoang thoảng của hoa tràn ra khỏi khe cửa phòng tắm.
Sau khi kéo rèm, giảm độ sáng của đèn trong nhà để tạo không khí tắm tốt nhất, Ngu Chi Hạ cởϊ qυầи áo rồi tiến vào bồn tắm.
Sương mù dần dần làm mờ tầm nhìn, khó nhìn rõ.
Ngu Chi Hạ nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu lên, để lộ ra đường nét cổ tuyệt đẹp, phần gáy áp sát vào tường ngoài sứ trắng lạnh lẽo, cánh tay thon dài khoác lên thành bồn tắm.
Một cảm giác thoải mái khó tả.
Cơ thể mịn màng dần dần trượt xuống theo thân bồn, cô vô thức cau mày, điều chỉnh tư thế.
Động tác nhỏ này khiến mặt nước rung chuyển, đánh vào bên cạnh, tạo thành những đợt sóng nước.
Sóng nước dâng lên, tranh nhau bơi vào xương quai xanh mê người của cô.
Như ẩn như hiện, khiến người nhìn vào cảm thấy ngứa ngáy.
Đột nhiên, Ngu Chi Hạ cảm thấy ánh sáng trước mắt tối đi, như có một bóng đen lúc ẩn lúc hiện.
Tâm thần bị nhiễu loạn, cô sốt ruột nhướng mi, vén một mảnh rèm rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng cô phát hiện ra, cửa sổ phòng tắm trong phòng cô lại đối diện hoàn toàn với cửa sổ phòng tắm của phòng đối diện.
Rất gần, chỉ cách vài mét.
Đối diện không có rèm che, xuyên qua lớp kính mờ mờ có thể nhìn rõ bóng dáng của người đó.
Giống như... một người đàn ông?
Giống như cô, tắm rửa trong phòng tắm.
Điểm khác biệt là cô đang tắm trong bồn tắm, còn người đó thì đứng dưới vòi hoa sen để tắm.
Nghiên cứu cấu trúc cơ thể con người nhiều năm, Ngu Chí Hạ đánh giá dáng người của người này sẽ không tệ.
Vai rộng eo hẹp, phần thân trên có hình tam giác. Vì đứng thẳng phát lực nên đôi chân dài lộ ra những đường cơ bắp săn chắc và khỏe khoắn, mang đến cảm giác đầy sức mạnh.
Không biết dáng người đối diện đẹp hơn hay dáng người đàn ông cô gặp hôm nay đẹp hơn?
Nghĩ tới đây, Ngu Chi Hạ cầm điện thoại lên, lại bấm vào cột "Bạn mới".