Chương 5: Cô muốn rút ngắn khoảng cách với anh

Hình như anh vừa làm bạn trai của cô mấy phút trước.

Tống Diệc Diên kinh ngạc nhìn vào đôi mắt trong veo và sáng ngời đó.

Cùng lúc đó, Ngu Chi Hạ cũng đang đánh giá anh.

Trước đó cô chưa nhìn thấy khuôn mặt của anh, bây giờ mới biết người đàn ông này không chỉ có dáng người cực chuẩn mà còn có cả khuôn mặt hoàn mỹ.

Đường nét của khuôn mặt trôi chảy, ngũ quan trung hòa, đôi mắt hẹp dài, ánh mắt như chứa đựng đầy sự lười biếng và tản mạn.

Đây là loại dung mạo rất ít thấy trong cuộc sống hàng ngày, cũng là kiểu cô thích nhất.

"Không..." Mắt thấy mình sắp bị từ chối, Ngu Chi Hạ hiện rõ sự thất vọng.

Nhắc đến cũng thật buồn cười, trước đây đều là đàn ông vây quanh cô, mà cô chưa từng chủ động bắt chuyện với ai.

Nhưng tình huống này dường như có đường lui.

Tống Diệc Diên nghe điện thoại, vừa nghe người bên kia nói chuyện, sắc mặt anh càng trở nên nặng nề.

Nhìn càng thêm không dễ chọc.

Sau đó, cửa xe phía sau bị anh kéo ra.

Giọng nói của Tống Diệc Diên từ phía sau Ngu Chi Hạ vang lên, chỉ nghe thấy anh nói: "Phiền phức."

Nhưng ngồi được một lúc, cô vẫn không khởi động xe.

Tống Diệc Diên nghi ngờ nhìn người phía trước.

Ánh mắt hai người cùng lúc chạm nhau trong gương chiếu hậu.

Ngu Chi Hạ không hề bối rối sau khi bị bắt gặp, trái lại, cô càng mạnh dạn nhìn chằm chằm Tống Diệc Diên.

Anh bị cô nhìn chằm chằm thì có chút không được tự nhiên, tay phải xoa gáy, hỏi: “Chúng ta không đi sao?”

"Nhưng anh còn chưa nói cho tôi biết anh đi đâu." Ngu Chi Hạ chớp chớp mắt, cực kỳ sáng ngời.

"Xin lỗi, tôi quên mất." Giọng nói của Tống Diệc Diên hơi khàn, có cảm giác như sỏi đá, có lẽ là do đứng dưới nắng gắt quá lâu và thiếu nước, "Tôi đến Dung Tây."

Giữa lông mày Ngu Chi Hạ đựng đầy ý cười, đẹp đến chói mắt nói: "Thật trùng hợp, chúng ta cùng đường rồi, tôi cũng định đến Dung Tây."

Một lúc sau, chiếc xe vẫn đứng yên tại chỗ.

Lúc Tống Diệc Diên đang định hỏi lại thì Ngu Chi Hạ đã lên tiếng trước: "Anh có thể ngồi phía trước được không? Tôi không biết đường."

"Hình như chỉ dẫn đường của tôi có vấn đề.” Cô buông tay, bất lực giải thích.

Như để chứng minh mình không nói dối, một giọng nữ máy móc không chút cảm xúc vang lên đúng lúc trong xe: "Tín hiệu GPS yếu, không thể thực hiện thao tác định vị. Vui lòng thử kết nối lại."

Ngu Chi Hạ thầm thề trong lòng, cô thật sự không động tay động chân với chiếc xe này, chỉ là trùng hợp thôi, nhưng cô cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân.

"Được." Cửa xe sau lại mở ra rồi đóng lại, thân ảnh thon dài ngồi xuống ghế phụ.

Cuối cùng, Ngu Chi Hạ cũng lái xe ra khỏi trạm dịch vụ.

Trên đường đi, ngoại trừ Tống Diệc Diên thỉnh thoảng chỉ đường cho cô, rốt cuộc cũng không nhắc đến chủ đề nào khác.

Bên trong xe, âm thanh duy nhất phát ra từ ngoài cửa sổ là tiếng gió hú.

Ngu Chi Hạ rất muốn nói chuyện với anh, nhưng cô không dám phân tâm khi lái xe. Bình thường khi ra ngoài đều có tài xế tận tâm đưa đón cô, số lần chạm vào xe có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.

Nếu trong xe chỉ có một mình cô thì không sao, cô có thể giữ an toàn cho mình.

Bây giờ không phải, cô đã chủ động mời anh.

Nhưng Ngu Chi Hạ vẫn không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh trong xe, ngón tay siết chặt trên vô lăng.

Trong một không gian, hai người xa lạ nhìn nhau không nói gì.

Điều quan trọng hơn là cô muốn rút ngắn khoảng cách với anh, nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội.

Bình tĩnh lại, trong đầu vơ vét những chủ đề có thể khơi dậy hứng thú trò chuyện.

Vừa định mở miệng nói gì đó thì thân xe đột nhiên chấn động, kéo theo đó là nhiều tiếng vang dữ dội.

Giống như một vật cứng tiếp xúc với mặt đất, gây ra tiếng động chói tai.

Sắc mặt Tống Diệc Diên nhất thời trầm xuống, giọng điệu nghiêm túc: "Đỗ xe."

Ngu Chi Hạ vô thức làm theo chỉ dẫn của anh, lái xe vào làn đường ngoài cùng bên trái.

Đi được vài phút, xe từ từ dừng lại.

"Hả?" Cô chưa từng trải qua loại tình huống này, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

Rất may, lúc này chiếc xe việt dã đã ở trạng thái đỗ.

Xoay chìa khóa, khởi động lại xe, dường như không có tác dụng gì.

Sau vài tiếng nổ, sự im lặng trở lại.

Không ngờ xe của cô cũng bị hỏng.

Ngu Chi Hạ ngượng ngùng nhìn Tống Diệc Diên, vô thức sờ sờ chóp mũi của mình.

Tống Diệc Diên nhận được ánh mắt cầu cứu của cô, đẩy cửa bước xuống xe.

Đi vòng quanh thân xe vài lần, kiểm tra cẩn thận.

Dưới ánh nắng, khe hở ở lốp sau bên trái đang phát ra ánh sáng.

Tống Diệc Diên đến gần hơn, đưa tay chạm vào.

Quả nhiên, một chiếc đinh dài đã mắc vào lốp xe, thành lốp có vết xước, thậm chí có vẻ như bị xì hơi.

Ngu Chi Hạ thò đầu ra ngoài, đặt hai tay lên cửa sổ xe, chớp mắt: “Đã phát hiện ra chuyện gì chưa?”

Tống Diệc Diên sải bước đi về phía sau xe, đưa tay ra, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào cốp xe vài cái rồi đưa ra kết luận.

"Hình như bị bể bánh xe rồi."

"Trong xe cô có lốp dự phòng không? Thay lốp xong là được."

"Hình như có một cái, anh tìm xem." Ngu Chi Hạ trở lại xe, ấn nút điều khiển.

"Tạch ——"

Là âm thanh mở cốp xe.

Tống Diệc Diên đưa tay nâng cửa cốp lên.

Nhưng mà, nhìn thoáng qua, chỉ có một chiếc vali màu vàng nhạt nằm một mình.

Không có vật phẩm nào khác.

Bàn tay của Tống Diệc Diên đông cứng trong không trung.

Ngu Chi Hạ xuống xe, trông thấy cốp xe trống rỗng thì có chút choáng váng.

Suy nghĩ một lúc, cô vỗ trán kêu lên: "Tôi quên mất, chiếc lốp đang dùng là lốp dự phòng vừa thay."

Lúc từ nhà xuất phát, cô đã cố ý lái xe đến cửa hàng 4S để bảo dưỡng một phen.

Nhân viên nói có một chiếc lốp bị hư hỏng nghiêm trọng, nhưng loại lốp này ở cửa hàng đã hết hàng, cô đang vội đi nên phải thay lốp dự phòng.

Nhưng sau đó Ngu Chi Hạ không để tâm chuyện này, tự nhiên quên mua một chiếc lốp dự phòng khác, bỏ vào cốp xe.