Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tâm Động Diệc Hạ

Chương 19: Quan tâm

« Chương Trước
Sau khi nghe xong, một số người xem nhạy cảm đã thở dài, tỏ ra thông cảm với cô gái, ngược lại còn chỉ trích người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên mặc áo sơ mi hoa màu vàng vốn là muốn cùng các chị em kẻ xướng người hoạ, vạch trần chuyện này trước mặt mọi người, dùng lời lẽ công kích của mọi người để ép cô gái nghe lời và đồng ý kết hôn.

Mọi thứ đã được lên kế hoạch và phát triển theo hướng họ mong đợi.

Ngoại trừ biến số Ngu Chi Hạ.

Cô xuất hiện và phá vỡ mọi thứ.

Thấy sự việc sắp bị bại lộ, người phụ nữ bày mưu trò hề này, cũng chính là bác gái của cô gái kia, giận dữ bước xuống cầu thang và đến chỗ hai người.

Xem ra bà ta đã mất trí, giơ tay lên định tát Ngu Chi Hạ.

Ngu Chi Hạ đứng bất động, dùng ánh mắt áp bách nhìn người trước mặt, vẻ mặt khinh thường như muốn nói: Thím thử đánh tôi xem.

Nói đùa, từ nhỏ đến giờ không ai dám đánh cô, kể cả ba Ngu và mẹ Ngu.

Dù là ai thì cô cũng được nâng trong lòng bàn tay, coi như hòn ngọc quý.

Ngay khi cái tát sắp giáng xuống, tầm nhìn xuất hiện một cánh tay mạnh mẽ, Ngu Chi Hạ còn có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu trên cánh tay này đã phồng lên do gắng sức.

Tống Diệc Diên hất bàn tay đang giơ lên, giọng điệu vô cùng uy nghiêm nói: "Bà thử chạm vào cô ấy xem."

Ngu Chi Hạ ngẩng đầu, khuôn mặt của người đàn ông lọt vào mắt cô.

Đó là một khuôn mặt quen thuộc.

Tâm trạng của cô đột nhiên từ u ám chuyển sang tươi sáng, cô vui vẻ nói: "Tống Diệc Diên, anh đến rồi."

Những người phụ nữ trung niên ăn mềm không ăn cứng, vừa thấy chàng trai này đến làm chỗ dựa cho Ngu Chi Hạ, trông có vẻ không dễ chọc vào, bọn họ đã bỏ chạy từ lâu.

"Em không bị thương chứ?" Khi nguy cơ qua đi, Tống Diệc Diên cẩn thận nhìn Ngu Chi Hạ, lo lắng hỏi.

Ngu Chi Hạ lắc đầu.

"Cảm ơn." Một tiếng nghẹn ngào như mèo con vang lên từ phía sau, trên mặt cô gái hiện rõ cảm kích: "Hôm nay thật sự cảm ơn hai người rất nhiều. Nếu không có hai người, không biết họ sẽ làm gì tôi nữa."

“Chuyện nhỏ, tiện tay xử lý thôi." Ngu Chi Hạ tiêu sái xua tay, bảo cô gái không cần để trong lòng, giống như đại hiệp vô danh làm việc thiện trên giang hồ.

"Gặp chuyện nghiêm trọng thì nhớ gọi cảnh sát nhé. Đừng ngồi yên để bị bắt nạt."

Đôi mắt cô gái dần dần trở nên kiên định, lộ ra tia sáng nhàn nhạt.

"Ừm, tôi biết."

"Trước đây, tôi chấp nhận việc họ bắt nạt tôi hết lần này đến lần khác, vì chúng tôi là họ hàng mà."

"Bây giờ tôi nhận ra, họ chỉ coi tôi là một món đồ có bảng giá rõ ràng."

"Tôi sẽ trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức người khác không dám bắt nạt tôi nữa."

Thấy sự tình gần như đã giải quyết xong, Ngu Chi Hạ cũng không còn hứng thú đi loanh quanh nữa mà định quay về nhà nghỉ.

Khi cả hai quay người rời đi, cô gái lại túm lấy góc áo của cô.

"Chị gái xinh đẹp, đây là quà cảm ơn dành cho chị, do chính tay tôi làm, hy vọng chị sẽ thích." Cô gái móc một vật nhỏ màu xanh bạc hà từ trong túi ra nhét vào tay Ngu Chi Hạ.

Là một chiếc ví nhỏ tinh xảo với những đường khâu tỉ mỉ và những đường nét được sắp xếp gọn gàng.

Tình cờ thay, nó được thêu hình loài hoa Ngu Chi Hạ thích nhất, một đoá hoa sơn chi đang nở nụ.

Đúng là một sản phẩm thủ công.

"Cám ơn, tôi rất thích."

Ngu Chi Hạ bỏ nó vào túi xách cô đang mang, cẩn thận cất giữ.

"Tôi rất thích" không phải là lời nói qua loa nói với một cô gái, cô có một sự thiên vị đặc biệt đối với hoa sơn chi.

Cô gái kéo góc áo của Ngu Chi Hạ lùi lại vài bước. Với lực này, Ngu Chi Hạ đành phải rút lui.

Ánh mắt cô gái đảo quanh giữa Ngu Chi Hạ và Tống Diệc Diên: "Chị xinh đẹp, chị và bạn trai rất xứng đôi. Chúc hai người hạnh phúc."

Nói xong, mặt cô gái lại đỏ bừng, bỏ chạy trước khi Ngu Chi Hạ kịp phản ứng.

Bạn trai.

Có người khen, chứng tỏ ánh mắt của cô vẫn rất tốt.

Nhưng cô không quan tâm anh có phải là bạn trai cô hay không, họ có xứng đôi hay không.

Điều cô quan tâm là, liệu anh có thể để cô chạm vào mình hay không.

Chạm vào cơ thể hoàn hảo của anh.

Nghĩ đến đây, tâm tình càng vui vẻ.

"Đi thôi." Ngu Chi Hạ cất quà cảm ơn xong liền đưa túi xách cho Tống Diệc Diên.

Tống Diệc Diên không trả lời mà lấy điện thoại ra, mở giao diện nhập số điện thoại.

"Nhập số điện thoại của em vào." Anh cứng rắn, không cho từ chối.

"Chúng ta thêm WeChat rồi, không cần thêm số điện thoại đâu." Ngu Chi Hạ lẩm bẩm với chính mình.

Nghĩ lại, cô từng vắt óc mới thêm được WeChat của anh.

Trong lòng có chút mất thăng bằng, tâm lý phản nghịch lập tức dâng lên trong đầu, buột miệng nói: "Không nhập, số điện thoại của tôi không phải nói nhập là nhập được."

Sau đó, cô nói thêm: "Còn phải xem biểu hiện của anh."

Tạm thời treo anh một khoảng thời gian.

Ngu Chi Hạ mừng thầm trong lòng.

"Tự em xem xem tôi đã gửi cho em bao nhiêu tin nhắn." Hiện tại cô đã nói như vậy, Tống Diệc Diên cũng không nài nỉ nữa mà giải thích lý do tại sao muốn lưu số điện thoại của cô.

Lúc này Ngu Chi Hạ mới nhận ra tay mình trống rỗng.

Hình như lúc đi dạo, cô không thích lòng bàn tay đổ mồ hôi khi cầm điện thoại nên đã bỏ nó vào túi xách.

Lúc lấy điện thoại ra thì phát hiện nó đã trượt xuống đáy túi, tất cả độ rung và âm thanh đều bị che đậy.

Ngu Chí Hạ bấm vào WeChat, kiểm tra xem anh gửi "bao nhiêu tin nhắn".

[ Em đang ở đâu? ]

[ Gửi vị trí. ]

Chỉ có hai tin nhắn, cộng thêm dấu câu mới có chín chữ.

"Anh gửi nhiều tin nhắn như vậy, hơn nữa tôi là người lớn, làm sao có thể lạc được?" Ngu Chi Hạ vặn lại.

Nói đùa, hơn hai mươi năm của cô cũng không hề uổng phí.

Tống Diệc Diên không phải là người tọc mạch, người trước mặt bây giờ là sếp của anh, cô xảy ra chuyện gì cũng sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Vẫn là tận tình khuyên bảo vài câu.
« Chương Trước