Họ không quan tâm sự thật là gì, họ chỉ quan tâm đến những gì họ muốn xem?
Thậm chí còn hy vọng náo nhiệt càng lớn thì càng tốt.
Có thể coi như một trò tiêu khiển để trò chuyện sau bữa cơm.
Sau khi lắng nghe hơn nửa ngày, cuối cùng Ngu Chi Hạ cũng hiểu được nội dung chi tiết của trò hề này.
Nhân vật chính của trò hề là bà cô mặc áo hoa vênh váo tự đắc, bà ta muốn lấy được sự đồng tình của tất cả mọi người, còn có cô gái trẻ bị nhiều người đẩy ngã xuống đất và phỉ nhổ.
Mối quan hệ giữa hai người là người nhận nuôi và người được nhận nuôi.
Khi cô gái còn rất nhỏ, ba mẹ cô ấy qua đời, không có người thân nào sẵn lòng nhận cô ấy về nuôi.
Sau đó, được sự phối hợp của nhân viên cộng đồng địa phương, cô gái đã chuyển đến nhà bác cả.
Gia đình chú cả đều ích kỷ, cực kỳ bài xích “người ngoài” như cô ấy, thậm chí bác gái còn coi cô ấy như người giúp việc.
Trước đây cô ấy phải giặt giũ, nấu ăn, làm trâu làm ngựa, cô ấy đều nhịn, dù sao cô ấy cũng ăn nhờ ở đậu nhà người khác.
Dù phải chịu nhiều bất công nhưng cô ấy vẫn biết ơn gia đình bác cả đã nuôi dưỡng mình.
Nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, anh họ và bác gái đều có ý đồ xấu xa với mình.
Người anh họ thèm muốn cơ thể của cô ấy, muốn bạo hành cô ấy, suýt nữa đã thành công.
Mà bác gái lại ngấp nghé vẻ ngoài của cô ấy, muốn bán cô cho đứa con trai ngu ngốc của một gia đình giàu có.
Cô ấy liều chết chống lại, vậy nên mới có náo nhiệt hôm nay.
Đã là thời đại nào rồi, vẫn còn người bị đưa đi mua bán.
Nghĩ tới đây, Ngu Chi Hạ lườm nguýt nhìn trời.
Cô bước tới đỡ cô gái dậy.
Sau đó cô tiến lên vài bước, đứng đối mặt với mấy bà cô kia.
Ngu Chi Hạ vuốt lọn tóc bên tai, động tác rất tự nhiên lại tùy ý, nhưng khi nói lại không thể nghi ngờ: "Chậc, các người có thể im đi được không? Tai tôi đau quá."
**********
Trò hề xảy ra trước một nhà hàng nhỏ, tuy nhỏ nhưng được bao quanh bởi ba tầng người trong và ba tầng người ngoài.
Dưới ánh nắng mặt trời, những gì phản chiếu trên mặt đất không phải là hình người mà là một bức tường được tạo thành từ hình người.
Kín kẽ, không còn chỗ để thở.
Sau khi Tống Diệc Diên đưa những Ngu Chi Hạ mua trở về nhà nghỉ, anh không nghỉ lâu mà trực tiếp quay trở lại đường cũ.
Gửi tin nhắn cho cô, không nhận được hồi âm.
Anh không lưu số điện thoại của cô nên chỉ có thể tìm từng chỗ một.
Đối với náo nhiệt sống động như vậy, Tống Diệc Diên chưa bao giờ có hứng thú..
Anh tiến về phía trước mà không nhìn lại.
Tuy nhiên, một giọng nói dịu dàng có chút cứng rắn vang lên từ giữa "bức tường người", khiến anh đột ngột dừng lại.
"Chậc, các người có thể im đi được không? Tai tôi đau quá."
Giọng nói của cô không lớn, có lẽ là giữ thái độ của người ở vị trí cao hơn nên có thể dễ dàng uy hϊếp những người có mặt.
Tống Diệc Diên đã tận dụng hoàn hảo lợi thế thể chất của mình để theo dõi mọi chuyện diễn ra trong "bức tường người".
Ngay cả khi đứng bên ngoài "bức tường", ánh mắt của anh có thể vượt qua đầu người khác và rơi vào Ngu Chi Hạ một cách chính xác.
Với tư thế bảo vệ, cô đứng trước mặt cô gái đang khóc không ra tiếng.
Mà trước mặt người khác, cô giống như lệ quỷ "hung thần ác sát."
Tống Diệc Diên bất giác cau mày, nhìn thấy mấy người phụ nữ trung niên kia đang muốn đuổi người đi, anh nhanh chóng đẩy đám đông trước mặt sang một bên.
——
Khu vực trung tâm náo nhiệt đang bị người người vây quanh, nhiều tiếng động vang lên, khiến đầu Ngu Chi Hạ ong ong.
Những lời bình luận của đám đông, những lời chửi bới của những người phụ nữ trung niên và cả tiếng khóc của cô gái đều bị át đi.
Tuy nhiên, những âm thanh này đều biến mất trong khoảnh khắc tiếp theo.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người phụ nữ bước ra khỏi đám đông.
Người phụ nữ có dáng người đẹp, ngoại hình xuất sắc.
Ngay cả khuôn mặt lạnh lùng cũng không thể ngăn được sự quyến rũ.
Có người nhìn cô với ánh mắt khao khát, trong khi những người khác nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Mấy người phụ nữ trung niên không đoán được lai lịch của cô nên không dám hành động liều lĩnh.
Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, Ngu Chi Hạ đỡ cô gái từ dưới đất lên.
Cô dõng dạc nói: "Chậc, các người có thể im đi được không? Tai tôi đau quá."
Giọng điệu mạnh mẽ đã khiến tất cả mọi người trên sân sốc nặng.
Nhưng chỉ trong vài giây.
Hiện trường yên tĩnh trong chốc lát, bà cô vênh váo đứng trên bậc thang nhận thấy Ngu Chi Hạ giống như người đang đi du lịch, trên người không có chỗ nào thuộc về Dung Tây, nỗi lòng lo lắng lập tức rơi xuống.
"Cô gái, lúc xem náo nhiệt chỉ cần ngoan ngoãn xem thôi, đây không phải chuyện của cô."
"Đến Dung Tây du lịch chỉ cần ăn uống vui vẻ thôi. Con nhỏ này rất độc ác, cô đừng thấy nó đáng thương mà thương hại nó."
"Ha ha ha ha. . . "
Đột nhiên, tiếng cười sắc bén vang lên trong đám đông.
"Thím này, thím ồn ào thật đấy." Ngu Chi Hạ hững hờ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nghiêm nghị.
Mấy người phụ nữ trung niên vẫn không chịu bỏ cuộc: “Đây là chuyện gia đình họ, cô là người ngoài, không được phép xen vào."
"Tôi là người ngoài, còn mấy thím thì sao?" Ngu Chi Hạ vặn lại, quay đầu hỏi cô gái cuộn mình như chim cút ở phía sau: "Cô biết thím này không?"
Cô gái lắc đầu liên tục: "Không, tôi không biết bác ấy."
"Này, con nhỏ thối tha, sao lại trở mặt không quen tao?" Sau khi bị phủ nhận quan hệ, người phụ nữ vừa nói đã cao giọng, hét to: "Đừng quên ai là người cho mày ăn lúc mày không có tiền ăn, còn tốt bụng tìm việc làm cho mày nữa."
Cô gái đỏ mặt vì tức giận, chỉ vào đối phương, ngón tay không tự chủ được mà run rẩy.
"Tốt bụng tìm cho tôi một công việc?"
"Rõ ràng là bác muốn tôi làm việc không công trong tiệm của bác."
"Tôi rửa chén đĩa, rửa rau ở tiệm bác hơn nửa năm mà bác chưa trả cho tôi một xu nào, đồ ăn bác cho tôi mỗi ngày đều là đồ thừa của khách, bác còn dám nói đây là công việc sao?"
Sự xuất hiện của Ngu Chi Hạ đã mang lại dũng khí và tự tin cho cô gái.
Đối mặt với mấy người phụ nữ nói năng bậy bạ và đổ tội lung tung lên người mình, cô gái càng kích động, giọng nói càng lúc càng to.