- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tâm Động Diệc Hạ
- Chương 16: Bản kế hoạch du lịch Dung Tây.
Tâm Động Diệc Hạ
Chương 16: Bản kế hoạch du lịch Dung Tây.
"Tề... Tề Cảnh Nhiên."
"Ưm, anh buông ra, Hạ Hạ vẫn đang nghe ở đầu bên kia."
Nghe thấy đối phương nhắc đến tên mình, Ngu Chi Hạ có chút xấu hổ: "Không ngờ chị và anh rể lại có quan hệ tốt như vậy, hai người tiếp tục đi, em cúp máy trước."
Cô biết mình không nên làm phiền đôi trẻ, cúp điện thoại.
Căn phòng trở lại yên tĩnh, Ngu Chi Hạ lại đưa mắt nhìn về phía màn hình máy tính.
Thực sự muốn nhìn lại cơ thể đã mê hoặc mình.
Có thể chạm vào thì tốt hơn.
**************
Khi đồng hồ báo thức lại vang lên, Ngu Chi Hạ mơ màng tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Lẩm bẩm một mình: "Tại sao đồng hồ báo thức lại reo nhỉ?"
Sau vài phút mơ màng, ý thức dần dần trở lại.
Cô chống tay ngồi dậy ở mép giường, tựa lưng vào đệm ở đầu giường, uể oải duỗi eo.
Đợi đã.
Cô vừa nói gì thế.
Tại sao đồng hồ báo thức lại reo?
Tại sao lại dùng từ "lại"?
Chẳng lẽ trước đó nó đã đổ chuông rồi bị cô tắt đi?
Ý thức được điều này, Ngu Chi Hạ vội vàng cầm chiếc điện thoại mà cô ném trong góc lên xem.
Cô trơ mắt nhìn 8:59 biến thành 9:00 trên màn hình điện thoại của mình.
Cô thực sự đã ngủ đến chín giờ!
Tuy nhiên, cô chỉ hoảng sợ trong một giây, rồi bình tĩnh rửa mặt và thay quần áo...
Dù sao thì cũng đã muộn rồi, muộn hơn một chút cũng không sao.
Ngu Chi Hạ tự an ủi mình.
Lề mề hơn nửa tiếng, cô mới từ từ mở cửa.
"Tống...Tống Diệc Diên, sao anh còn ở đây?"
Thành thật mà nói, khi nhìn thấy người kia đứng ở cửa, cô cảm thấy chột dạ, giọng điệu trở nên trầm hơn rất nhiều.
"Tôi đã đợi em ở ngoài cửa hơn hai tiếng rồi."
"Gọi cho em cũng không bắt máy."
Tống Diệc Diên thẳng thắn nói ra, trong lời nói không hề có chút cảm xúc nào.
Nói một lúc, Ngu Chi Hạ không lên tiếng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, vẻ mặt của Tống Diệc Diên có chút thay đổi.
Có vẻ đang ảo não.
Có phải anh đã nói quá gay gắt không?
Giọng nói của anh chậm lại, cố ý nhẹ nhàng nói: "Nếu tôi đã hứa với em thì tôi sẽ phụ trách tới cùng."
"Ồ, được." Rõ ràng là một câu nói bình thường, nhưng khi lọt vào tai Ngu Chi Hạ, lại bị cô tăng thêm chút quyến rũ.
Phụ trách tới cùng, không làm gì cô cả.
Một cảm giác khô khốc không thể giải thích được lan truyền trên má cô.
Sắc hồng trên mặt cô càng ngày càng rõ ràng.
Rõ ràng là nó đã thu hút sự chú ý của người trước mặt.
Đôi mắt đen của Tống Diệc Diên tràn đầy nghi ngờ: "Em nóng sao?"
"Không có." Vừa định bác bỏ, nhưng chợt nhớ đến lời nói của anh, cô vội dừng lại: "Ừm, đúng vậy. Sao hôm nay trời nóng thế."
Nói xong, cô còn dùng tay làm quạt, giả vờ quạt mặt mình vài cái.
Chắc là do gần đây cô đọc quá nhiều truyện tranh để tìm cảm hứng.
Vâng, nhất định là vậy.
Đây không phải bản tính của cô.
Đang suy nghĩ, một cuốn sách bìa xanh chữ đen được đóng thành tập được đưa tới trước mặt cô.
Ngu Chi Hạ nhận lấy, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Không cần anh trả lời, cô đã nhìn thấy rõ chữ in đậm trên trang bìa.
"Kế hoạch du lịch Dung Tây"
Anh đã viết một kế hoạch, rất trang trọng.
Ngu Chi Hạ hứng thú nhìn nội dung bên trong.
Kế hoạch du lịch gần một tuần của anh đã xếp kín, từ 7 giờ sáng đến 6 giờ chiều, ngoài việc ăn uống thì không có thời gian trống nào.
Thậm chí còn giới thiệu từng địa điểm bằng hình ảnh và ghi chú ở bên cạnh.
Tỉ mỉ và chi tiết, không thể tìm thấy một sai sót nào.
Chắc Tống Diệc Diên là mẫu nhân viên được sếp yêu thích nhất.
Nhưng vị sếp là cô đây lại là một ngoại lệ.
Nhìn chằm chằm bản kế hoạch trong tay, hành trình của cô đã được sắp xếp đầy đủ và phong phí, Ngu Chi Hạ cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Đúng là cô đang đi du lịch.
Cô đã thuê anh đi theo.
Hướng dẫn viên của cô không sai.
Nhưng mục tiêu cuối cùng của cô là anh.
Là cơ thể hoàn hảo của anh.
Mấy cái này chỉ là ngụy trang mà thôi.
"Có chỗ nào cần sửa đổi không?" Giọng điệu của Tống Diệc Diên giống như đang giải quyết công việc, hai người đang thảo luận về một hợp tác trị giá hàng trăm triệu.
"Không, không có kẽ hở." Không phải sao, một chút kẽ hở thời gian cũng không có.
Giọng điệu của Ngu Chi Hạ vẫn như trước, nhưng người cẩn thận có thể nghe thấy trong đó có chút cắn răng nghiến lợi.
Đối với Ngu Chi Hạ xa lạ, Tống Diệc Diên không phải là người cẩn thận, anh không nghe thấy nỗi ai oán này.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô giơ "bản kế hoạch" lên hỏi: "Đây là chuẩn bị mà anh nói hôm qua sao?"
Tống Diệc Diên gật đầu, anh luôn thích làm mọi việc theo quy củ.
Không hỏi thêm gì nữa, Ngu Chi Hạ nghiêng đầu, nhấc chiếc túi xách nhỏ mới nhất ở lối vào, đóng cửa lại, nhanh nhẹn nói: "Đi thôi."
Giống như lần đầu gặp nhau, Tống Diệc Diên mặc một bộ đơn giản, không che giấu được hơi thở thanh xuân, giống như một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp.
Nói năm nay anh mới hai mươi thì cô cũng tin.
Nhìn người trước mặt ăn mặc đơn như vậy, Ngu Chi Hạ không khỏi nảy sinh ý nghĩ xấu.
Cô thu hồi vẻ xảo quyệt trên mặt, cười cười Tống Diệc Diên, duỗi thẳng cánh tay, trong tay cầm chiếc túi.
"Sếp vừa mới ngủ dậy, có chút mệt mỏi."
"Vậy, anh có thể giúp sếp xách túi được không?"
Đôi mắt sáng linh động đó chớp chớp nhìn anh, như thể nó biết nói, buộc anh phải mềm lòng với cô.
Không nói nhiều, Tống Diệc Diên cầm lấy túi xách trong tay cô, đi trước dẫn đường.
"Phải rồi, Tiểu Kỳ."
"Tối qua chị quên nói với em, chị sẽ ở lại Dung Tây một thời gian."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tâm Động Diệc Hạ
- Chương 16: Bản kế hoạch du lịch Dung Tây.