Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tâm Động Diệc Hạ

Chương 13: Emjio câu cá.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô lưu luyến chạm vào dây leo trên xích đu.

Lúc này, dây leo cũng cảm nhận được sự lưu luyến của Ngu Chi Hạ, muốn leo lên cánh tay của cô.

"Cái này..." Lê Kỳ Kỳ do dự, đối mặt với cô gái xinh đẹp, không thể nói ra lời quyết đoán.

Mấu chốt là cô ấy chỉ là người làm công, chuyện này cô ấy không thể quyết định được.

"Hay là để em hỏi ông chủ nhé, chị cũng đừng ôm quá nhiều hy vọng." Đây chỉ là cách nói an ủi, Lê Kỳ Kỳ biết ông chủ, cũng là anh trai cô ấy, nhất định sẽ không đồng ý.

Đúng như vậy, nhà kính và xích đu đều do ông chủ tự tay xây dựng, nó chỉ dành riêng cho người trong lòng, vì vậy khách trọ tuyệt đối không được vào nơi này.

Ngu Chi Hạ nghe xong, trong mắt lại hiện lên một tia hy vọng: "Được, cảm ơn."

Hai người sóng vai nhau đi ra ngoài, trên đường trở về phòng, họ vẫn không ngừng cười nói.

Lê Kỳ Kỳ là một người nói nhiều, không đợi Ngu Chi Hạ hỏi, cô ấy đã tiết lộ mọi thông tin của mình.

Thì ra cô ấy vừa thi xong đại học, cảm thấy không có hy vọng vào đại học nên đã tìm được công việc ở đây. Không chỉ được đóng đầy đủ năm loại bảo hiểm và tiền quỹ nhà ở mà còn được bao ăn bao uống.

Mặc dù Ngu Chi Hạ, người sống trong môi trường giàu có từ khi còn nhỏ, biết rất ít về thuật ngữ “năm loại bảo hiểm và tiền quỹ nhà ở”, nhưng cô đã nhìn thấy nó vài lần khi lướt Internet.

Thứ này rất quan trọng đối với giai cấp công nhân.

Để đáp lời Lê Kỳ Kỳ, Ngu Chi Hạ không thể không nói: "Ông chủ này cũng khá nhân đạo, lại còn mua năm loại bảo hiểm và tiền quỹ nhà ở cho nhân viên."

"Đúng vậy. Dù sao thì ông chủ cũng là anh trai của em." Khi nhắc đến anh trai, Lê Kỳ Kỳ lập tức thành người nhiều lời.

Anh tốt anh xấu, nói một tràng.

Mãi đến khi hai người gần đến quầy lễ tân, Lê Kỳ Kỳ mới ngậm miệng lại.

"Cái đó." Lê Kỳ Kỳ gãi gãi sau đầu, cảm thấy có chút ngượng ngùng, "Có phải em nói nhiều quá không? Xin lỗi, em là người như vậy, hễ nhắc đến chủ đề mình hứng thú, em không thể ngừng nói được."

Rõ ràng “anh trai” là chủ đề mà cô ấy rất muốn bày tỏ.

Ngu Chi Hạ vô tình ngẩng đầu lên, chẳng lẽ trên mặt cô hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn sao?

Không thể nào.

Cô cảm thấy mình quản lý biểu cảm khá tốt, thậm chí giáo viên còn khen ngợi cô trong lớp học quản lý biểu cảm.

Đối mặt với sự đối đãi chân thành của cô gái, Ngu Chi Hạ cảm thấy tốt nhất đừng làm tổn thương trái tim nhỏ này.

Vì vậy, cô không thay đổi vẻ mặt, không hề dao động, trả lời: "Không có, từ mô tả của em, chị có thể thấy anh trai em là một người rất xuất sắc, đối xử rất tốt với em."

Qua nhiều năm trải nghiệm giao tiếp thụ động, Ngu Chi Hạ đã luyện thành kỹ năng "Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ" ở mức độ hoàn hảo, hoàn toàn không cần phải soạn bản nháp.

Thấy cô khen ngợi anh trai mình như vậy, Lê Kỳ Kỳ như tìm được tri kỷ, lại bắt đầu nói cho cô biết thông tin cá nhân của anh trai cô ấy.

Năm tốt nghiệp đại học, anh ấy lấy tiền làm thêm nhiều năm để mở nhà nghỉ này ở Dung Tây.

Anh ấy tự tay lo liệu toàn bộ việc trang trí và bài trí nhà nghỉ, chỉ cần là việc anh ấy có thể làm được thì anh ấy sẽ tự làm.

Vì thế, anh ấy đã ngày đêm tham khảo, nghiên cứu các video trang trí trong hơn một tháng.

May mắn thay, khi Dung Tây trở nên nổi tiếng trên mạng, khách du lịch từ khắp nơi kéo tới đây tham quan, thúc đẩy sự phát triển của mọi ngành nghề ở Dung Tây.

Trong đó, lưu trú và di chuyển là hai thứ đứng đầu.

Nhờ có nhà nghỉ này, anh ấy cũng kiếm được một ít tiền.

Sau đó, cô ấy nói về ngày sinh nhật, cung hoàng đạo, nhóm máu, lịch sử tình trường, v.v., chỉ thiếu tiết lộ số CMND của anh trai.

Cô ấy còn nói, anh trai cô ấy là một anh chàng lịch lãm, chu đáo, vui vẻ và hài hước.

Khuôn mặt kia có thể so sánh với Ngô Ngạn Tổ.

Tuy nhiên, sau khi khai hết thông tin về anh trai, cô ấy lại không hề nhắc đến tên.

Lê Kỳ Kỳ quên nói, Ngu Chi Hạ cũng quên hỏi.

***********

Chỉ trong thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại Tống Diệc Diên.

Ánh nắng chiếu lên chiếc ghê sofa da màu nâu, khiến nó ấm áp nhẹ nhàng.

Sàn gỗ phản chiếu từng vòng ánh sáng trắng, nhưng anh lại cố tránh chùm ánh sáng này, đứng trong bóng tối.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, anh hơi sửng sốt.

"Hướng dẫn viên du lịch?"

Tống Diệc Diên nhẹ nhàng đọc chữ này.

Anh muốn từ chối, nhưng một giọng nói từ sâu bên trong nói với anh: Anh phải nhận việc này, mức lương cô ấy đưa ra cũng đủ để giúp anh vượt qua tình thế khó khăn trước mắt.

Chỉ cần làm việc một ngày, anh sẽ được 1 nghìn tệ.

Thực sự rất hấp dẫn.

Anh ngồi tựa lưng vào ghế sofa, tay phải cầm tờ quảng cáo tuyển dụng trên bàn, xem qua nó.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, thật khó để đưa ra quyết định.

——

Trên đường trở về phòng, Ngu Chi Hạ đi rất bình tĩnh.

Không hề lộ ra một chút hoảng loạn.

Sau khi đóng cửa lại, toàn bộ ngụy trang đều tan biến.

Hàng xóm mới của cô là Tống Diệc Diên!

Hai thân hình mê hoặc cô là cùng một người!

Nhàn nhã đến ban công thoáng đãng, nằm dựa vào ghế treo màu vàng nhạt, mềm mềm, nhẹ nhàng, như được mây bao bọc.

Cô ngắm nhìn ngọn núi được mây và sương mù bao quanh ở phía xa.

Trong không khí đều là hương thơm của thiên nhiên, lẫn vào đó là một chút hương thơm của cây sơn chi trong phòng.

Là mùi hương cô thích nhất, có thể làm cho cô gạt bỏ mọi lo lắng.

Mà bây giờ, tất cả những gì cô phải làm là chờ cá cắn câu.

Bật camera điện thoại, chụp ảnh phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Cùng một bức ảnh tự sướиɠ.

Bức ảnh được chụp khi mặc quần áo chống nắng bán trong suốt.

Không tệ, rất phù hợp với hình ảnh nhị tiểu thư nhà họ Ngu được mọi người hâm mộ.

Bấm vào vòng bạn bè, chỉnh sửa và đăng lên.

Kèm theo emjio câu cá.

Đăng bài chưa đầy ba phút, các "thủy quân" đã ngay lập tức chiếm lĩnh vòng bạn bè của cô.

[ Vừa mới mở vòng bạn bè đã bị sắc đẹp tấn công, tôi xin phép rút lui một lát. ]

[ Đây là khu nghỉ dưỡng mới mở phải không? Tôi cũng muốn đi câu cá, muốn ở cùng một chỗ với chị gái xinh đẹp. (Nháy mắt điên cuồng) ]
« Chương TrướcChương Tiếp »