Chương 5

Cuối cùng, Tần Thượng thư tính toán lại thời điểm Tiết Việt mất, ít nhất cũng mười bốn, mười lăm năm trước, nhưng đứa trẻ này…

Không khỏi tò mò, ông hỏi: “Thiếu niên, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bốn.” Tiết Tử Du rõ ràng bị hỏi quá nhiều lần, mặt không biểu cảm mà trả lời hai chữ ngắn gọn.

Thẩm Phong Niên cười lớn: “Thằng nhóc này tính tình chậm chạp, lớn cũng chậm, không vội, có mấy đứa nhóc phải qua mười sáu, mười bảy tuổi mới bắt đầu cao lên…”

Sau khi gặp hai đứa trẻ, Tần Thượng thư mới bắt đầu giải thích về nghi lễ phong thưởng tại Phượng Hoàng Đài vào ngày hai mươi tháng Giêng.

Thẩm Nguyên Tiêu suy nghĩ một lát rồi đề nghị: “Nếu vậy, tại sao chúng ta không đến Phượng Hoàng Đài diễn tập trước? Để tránh thất lễ trước Hoàng thượng, chắc chắn phải kiểm tra trước Phượng Hoàng Đài. Cao bao nhiêu, đi bao nhiêu bước, chỉ khi nhìn thấy trước mới có thể sắp xếp kỹ càng, không để xảy ra sai sót.”

Tần Thượng thư thầm nghĩ, quả nhiên là con gái của tướng quân, trong lời nói thể hiện rõ sự dũng cảm.

“Cha cũng nghĩ vậy!” Thẩm Phong Niên vỗ đùi, vui vẻ tán đồng.

Tần Thượng thư nhanh chóng can ngăn sự hào hứng của hai cha con, khuyên: “Ngày mai, để ngày mai! Bản đồ lễ nghi của Phượng Hoàng Đài vẫn ở trong cung. Ngày mai, chúng ta xem qua bản đồ, ta sẽ giải thích sơ qua rồi cùng đi tập dượt…”

Chuyện cứ vậy mà quyết.

Sau khi chuyện chính xong xuôi, Thẩm Phong Niên lại nói: “Tần đại nhân, ta còn có một chuyện riêng muốn hỏi ngài.”

“Tướng quân đừng khách sáo, cứ nói.”

“Tam điện hạ… chính là Tam điện hạ của Đại Chiêu, Tần Thượng thư biết cách nào để bái kiến ngài ấy không? Cần phải viết bái thϊếp, hay là…”

“Ồ?” Tần Thượng thư không ngờ Thẩm Phong Niên lại đột nhiên nhắc đến Tam điện hạ, bối rối một lúc rồi tò mò: “Tướng quân có việc muốn xin ý kiến Tam điện hạ sao?”

“Cũng không hẳn.” Thẩm Phong Niên nhẹ nhàng vỗ tay con gái Thẩm Nguyên Tiêu, “Tam điện hạ đã ban ân cho gia đình ta. Nguyên Tiêu có thể ra đời đều là nhờ vào việc thiện của Tam điện hạ năm xưa. Giờ trở về kinh thành, ta muốn đến tận nhà tạ ơn.”

“Trước khi đến cần gửi bái thϊếp.” Tần Thượng thư hướng dẫn, “Tướng quân chỉ cần ghi rõ lý do, cho người đưa đến phủ Tam vương ở hẻm Chu Tước phía Đông thành, đặt bái thϊếp dưới chân sư tử đá rồi gõ cửa ba cái, về nhà chờ tin tức là được.”

“Chỉ có điều…” Tần Thượng thư lại nói, “Tam điện hạ vốn không thích gặp người. Ngay cả Hoàng thượng, quanh năm cũng chỉ gặp được vài lần, còn Tam vương phủ thì không ai có thể vào, nên việc tướng quân mong được diện kiến e rằng sẽ không như ý.”

“Không sao, đa tạ ngài.” Thẩm Phong Niên chắp tay cảm ơn.

Trước khi xuống xe, Tần Thượng thư dường như nhớ ra điều gì, dặn dò thêm: “Còn nữa, Tam điện hạ tính tình có phần kỳ lạ. Theo kinh nghiệm, tướng quân nên chọn người viết chữ đẹp để chép lại bái thϊếp.”

Ông hạ giọng, ghé lại gần nói thêm: “Nghe nói nếu chữ trên bái thϊếp không đẹp, Tam điện hạ sẽ thấy nhức đầu mà trả lại, kèm theo hai chữ lớn — ‘Luyện lại’.”