Chương 29: Người Mẹ Ma

Có lẽ những gì mà con ma só nói hôm nào là không hề sai, quả nhiên phu nhân mới của người chồng là một người đàn bà vô cùng tàn độc. Để chiếm lấy người chồng cho riêng mình, ả ta đã thuê người tới gϊếŧ người vợ và cả đứa con nhỏ trong bụng ở quê. Con ma só đã tình nguyện đánh đổi mạng sống của nó để người vợ có một con đường thoát thân. Chỉ đáng buồn thay là người vợ xấu số đã quyết định tìm lấy cái chết để được ở bên đứa con trong bụng suốt đời, được chăm sóc cái dòng máu cuối cùng của mình. Đúng ngày đúng giờ, tối hôm đó có hai thanh niên lạ mặt tay cầm kiếm sắc lẻn vào nhà tìm người vợ. Chỉ có điều khi bọn chúng lẻn vào trong thì nhà trống trơn không hề có một ai cả. Một thằng nói:

- Ê mày, sao nhà không có ai nhỉ?

Thằng kia lúc này mới đứng ngó nghiêng một lúc, thế rồi nó kéo cái tấm vải đen bịt mặt xuống nói:

- Có thể là nó đi đâu đấy rồi, thăm họ hàng chăng?

Thằng kia chống cây kiếm xuống nền nhà cũng kéo miếng vải bịt mặt xuống nói:

- Nhưng mà tìm hiểu kĩ rồi con đàn bà này làm gì có họ hàng thân thích gì ở đây đâu? Hay nó bỏ trốn rồi nhỉ?

Thằng kia ngồi phục xuống bàn nước, nó đặt cây kiếm lên mặt bàn nói:

- Có ai nói cho nó đâu mà nó biết, với cả bụng mang dạ chửa sắp sinh chạy đi đâu được?

Thằng kia lúc này cũng ngồi xuống đối diện nó mà nói:

- Tao đói quá mà không có gì ăn mày ạ.

Thằng này nhìn xung quanh nhà nói:

- Mẹ kiếp, nhà nghèo thế này chắc cũng đéo có cái gì ăn đâu. Thôi đợi mà lo cho xong việc đi, rồi kiếm gì ăn sau.

Thằng kia ngồi ngẫm nghĩ, thế rồi nó quay qua:

- Mày à, gϊếŧ người là một chuyện... nhưng mà gϊếŧ trẻ con tao cứ thấy ghê ghê thế nào ý...

Thằng này ngồi đó im lặng mấy giây, thế rồi nó quay qua nói:

- Mày nến nhớ một là mẹ con nó, hai là gia đình chúng ta. Thôi thì thà mình cứu gia đình mình thoát nợ rồi cúng kiến cho mẹ con nhà nó sau, còn hơn cả nhà mình chết mà mẹ con nó sống lại không biết đến mình là ai.

Thằng kia chán nản nó đứng dậy bảo:

- Thôi mày cứ ngồi đấy, tao vòng ra sau vườn xem có đào được củ sắn củ khoai gì không... chứ đói thế này đéo cầm chắc được kiếm mà chém người đâu...

Nói rồi thằng kia lẩn ra sau vườn bắt đầu sục sạo kiếm củ khoai củ sắn, thằng còn lại thì vẫn ngồi ở bàn nước hai mắt mở to mà nhìn ra cửa, hai tai nó vểnh lên như thể chờ đợi tiếng bước chân quay về của người vợ.

Thằng ngoài vườn mò mẫm một hồi dưới cái ánh trăng yếu ớt thì nó như lần ra được mấy dẫy khoai. Nhanh như cắt, nó quỳ phục xuống và bắt đầu lấy tay đào bới đất, cái hình ảnh những củ khoai nóng hổi trong khi cái bụng thì ngày một sôi dữ dội hơn khiến nó càng đào điên loạn hơn nữa. Đào được một lúc, thằng này như sờ được một củ khoai khá to, nó mừng rỡ hơn nữa mà hì hục đào bới đất. Không chỉ có một, mà tới tận 2 củ lận, lại còn rất là múp là đằng khác. Thằng này đào được kha khá sâu, thế rồi nó mỗi tay túm lấy một củ khoái mà kéo lên, thế nhưng rễ bám khá chắc nên kéo mãi mà không lên. Cuối cùng cố sức lắm, thằng này giật mạnh thì lôi được hai củ khoai lên mà ngã lăn ra đất. Cầm được hai củ khoai to khác thường trong tay thì chợt nó cảm thấy có cái gì dó là lạ, tại sao giờ này lôi được hai củ khoai này lên, cầm trong tay nắn nắn thì có vẻ mềm lắm như là bị ung. Thằng này ngồi dậy nắn hai củ khoai trên mặt đất kĩ hơn nữa, nó nhận ra thêm một điều là hai củ khoai này dài khác thường. Thằng này run rẩy đưa hai củ khoai vừa đào được lên xem, dưới cái ánh trăng mờ ảo, nó kinh hãi la hét ném vội cái thứ đang cầm trên tay đi mà lao thẳng vào nhà, cái thứ mà nó vừa đào được không phải là hai củ khoai mũm mĩm mà là hai cái chân của thai nhi đang thối rữa.

Thằng ngồi trong nhà cứ thế mở mắt tháo láo và vểnh tai lên nghe ngóng chẳng được bao lâu thì cơn buồn ngủ cũng ập tới. Thằng này cố ngồi thẳng người, hai tay khoanh trước ngực, thế nhưng mà đôi mắt của nó cứ díp lại, cái đầu gật gà gật gù. Ngay trong cái giây phút nửa tỉnh nửa mê này, bên tai nó như nghe được tiếng bước chân từ ngoài vườn vào. Trong thoáng chốc, ngay tại cửa ra vào của căn nhà, cách nó tầm vài bước chân là bóng người phụ nữ hiện ra đứng tựa cửa nhìn nó chằm chằm. Thằng này như bừng tỉnh, nó vội vàng vớ thanh kiếm trên bàn lao bật dậy vung kiếm chém ngang một phát trí mạng như để chặt lìa đầu người phụ nữ kia. Thế nhưng mà thanh kiếm của nó vừa vung tới thì người phụ nữ biến mất, lưỡi kiếm đập vào vách kêu cái "keng" inh tai. Thằng này còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thằng đồng bọn của nó đang nằm ngửa trên mặt đất ngay trước mặt nó hét lớn:

- Đ*t mẹ mày điên à?!

Hóa ra thằng ngoài vườn sau khi nhận ra là hai cái chân của trẻ con sơ sinh thì nó sợ hãi cắm đầu chạy theo ngách bên hông nhà vòng vào cửa chính mà không để ý. May thay cho thằng này, nó vừa lao vào tới cửa đã thấy thằng đồng bọn mình lao tới vung kiếm chém nên nó đổ người luôn về phía sau mà né nhát chém chí tử. Thằng ngoài vườn đứng dậy vẫn mắng chửi thằng trong nhà sối xả, thằng trong nhà bấy giờ chống cây kiếm xuống đất đưa tay lên xoa mặt nói:

- Lúc nãy mày vào có thấy con đà bà nào không?

Thằng ngoài vườn ngơ ngác:

- Con đàn bà? Con nào?

Thằng trong nhà nói:

- Rõ ràng lúc nãy tao thấy có đứa đứng ở cửa, tao tưởng con đàn bà đó quay về nên mới vung kiếm chém...

Thằng ngoài vườn đứng đờ người ra một lúc, thế rồi nó nhớ ra mới nói:

- Đấy đ*t mẹ, làm bố mày quên. Theo tao ra sau vườn tao cho xem cái này, ghê lắm.

Cả hai thằng cùng men theo con ngách bên hông nhà vòng ra khu vườn đằng sau. Thằng kia lúc này vừa đi vừa nói:

- Lúc này tao đào được hai củ khoai to lắm, cứ ngỡ là ngon ăn nào ngờ là hai cái chân của trẻ sơ sinh, sợ vãi cả l*n mày ạ. Không khéo con mẹ này nó gϊếŧ con rồi đem chôn rồi.

Nói rồi thằng này chỉ tay vào hai vật như củ khoai nằm trên mặt đất nói:

- Đây này, mày nhìn đi.

Thằng kia cúi xuống nhìn kĩ, cuối cùng nó cầm hai củ khoai lên bảo:

- Đây là khoai chứ tay chân đ*o gì?

Thằng này bấy giờ mặt mới ngơ ngác cố phân trần:

- Rõ rang lúc nãy là hai cái chân của trẻ con sơ sinh cơ mà nhỉ?

Nghĩ rằng thằng này đói quá nên đâm ra hoa mắt lú lẫn, thằng trong nhà bắt thằng này cầm khoai xuống bếp tìm cách luộc hoặc nướng lên mà ăn, còn nó ra cái chum ngoài làm mấy ngụm nước rồi rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó lại quay lại bàn nước ngồi canh. Thằng kia xuống bếp loay hoay một lúc, cuối cùng không kiếm được đóm để nhóm bếp. Cực chẳng đã, nó rửa cho sạch hai củ khoai, ăn sống ngấu nghiến rồi quay vào trong ngồi cạnh thằng kia tiếp.

Thời gian cứ thế trôi qua, thằng ngồi trong nhà lại bắt đầu díp mắt lại, thằng ăn hai củ khoái sống thì bắt đầu cảm thấy đau bụng và người cứ lả đi. Nó quay sang bảo:

- Mày ... tao vào trong kia nằm chút, có gì mày vào gọi tao...

Thằng này gật đầu xua tay, thằng đau bụng mới đứng lên bước vội vào phòng ngủ, nơi có cái giường tre kẽo kẹt mà ngả mình xuống. Thằng ngồi ngoài thì cố căng mắt vểnh tai như thể chống chọi, nhưng rồi cuối cùng nó cũng phải gục đầu xuống bàn với hai con mắt nhắm nghiền. Không biết thằng này đã ngủ được bao lâu, nhưng bất ngờ hai mắt nó mở ra tháo láo khi mà bên tai là tiếng con gái:

- Thôi nào... anh hư quá à...

Thằng này vớ lấy thanh kiếm trên bàn đứng phắt dậy vểnh tai lên nghe, cái tiếng đứa con gái đùa giỡn đó phát ra từ trong phòng ngủ. Thằng này cầm kiếm lao vội vào trong, đập vào mắt nó là cảnh thằng đồng bọn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà mởn trớn với một con đàn bà. Như nhận ra rằng đứa con gái này chính là đứa lúc nãy hiện ở cửa thì hắn hét lớn:

- Mày điên à!

Thế nhưng mà mặc cho thằng này la hét, nhưng thằng nằm trên giường vẫn cuốn chặt lấy người con gái này mà tìm cách giao cấu. Thằng này túm tóc thằng kia lôi bằng được ra khỏi người con gái hét lớn:

- Mày điên cái con mẹ mày rồi!

Lội được thằng đồng bọn xuống khỏi giường, thằng cầm kiếm kinh hãi khi thấy đứa con gái này toàn thân tím tái, đặc biệt là cái khuôn mặt nó như thi thể của người chết lâu ngày đã có dấu hiệu hoại tử, trên cổ nó còn có vết hằn của dây thòng lọng. Không ngần ngại, thằng cầm kiếm tung chân đá vào mặt thằng đồng bọn cho nó lăn mấy vòng trên mặt đất ra xa, rồi nó vung kiếm chém túi bụi vào đứa con gái này mặc cho đứa con gái la hét xin tha mạng. Hàng loạt nhát chém mạnh cứa đứt da đứt thịt vào mặt, tay, người, chân máu bắn ra tưới đẫm cả chiếc giường tre. Chỉ đến khi đứa con gái này nằm bất động trên vũng máu thì thằng này mới đứng đó thở hồng hộc và quan sát kĩ hơn. Chợt thằng này nhận ra con đàn bà này không hề mang bầu, nó buột miệng hỏi thằng kia:

- Con đàn bà.... Nó ... Nó không mang bầu.... Nó .... Nó không phải chủ nhà này...

Thằng đồng bọn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lúc này mới từ từ đứng thẳng người dậy tiến tới đứng sau lưng thằng này nói:

- Không nó là chủ nhà này.

Thằng cầm kiếm vẫn nhìn cái xác trên giường:

- Nhưng mà theo như thông tin nhận dạng nó phải mang bầu ngoài 8 tháng rồi chứ?

Thằng đằng sau đáp:

- Nó đẻ rồi, để non, con nó hiện giờ rất khỏe mạnh.

Nghe cái câu trả lời này thì bất ngờ thằng cầm kiếm toàn thân khẽ rung lên như thể có luồng điện chạy qua người, một cái cảm giác rờn rợn bắt đầu lan tỏa. Thế nhưng thằng này còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thằng đồng bọn thì bất ngờ một sợi dây thừng thắt ngang cổ nó, rồi nó bị lôi đi rất nhanh. Thằng cầm kiếm hoảng loạng gào thét:

- Mày làm cái đ*t gì vậy?

Nó ra sức dùng tay đánh đập và gỡ sợi dây ở cổ nhưng không thể. Thằng này bị kéo đi ra ngoài vườn, kéo tới cửa khi nó nhìn lại thì nhận ra cái xác nằm trên giường là đồng bọn của nó, vậy cái người đang kéo nó là...

Thằng này từ từ bị thắt cổ kéo lên cái cây hòe, nó vứt cả kiếm dùng hai tay cố tháo nút nhưng không thể. Trước mặt nó, đứng dưới dất là con đàn bà lúc nãy, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tím tái, cai khuôn mặt bắt đầu thối rữa ra với mái tóc rối bời. Người đàn bà này nhặt thanh kiếm lên mà đâm một nhát trí mạng xuyên bụng thằng này, máu từ vết thương chảy tứa ra thẫm đẫm cả gốc cây hòe. Thằng này chỉ còn giãy được mấy cái rồi bất động, máu cứ thế tứa

ra sối sả, trong không gian bắt đầu thoang thoảng đâu đó là tiếng trẻ con gào khóc như bị phá giấc ngủ. Lúc này người đàn bà mới đứng đó dưới cái xác đang treo lủng lẳng kia, người bà ta như đung đưa theo từng cơn gió thoáng qua, bà ta bắt đầu cất lên tiếng hát:

"À ơi... Cái cò mày đi ăn đêm

Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao

À ơi... Ông ơi ông vớt tôi lên

Tôi có lòng nào ông hãy xáo măng

À ơi... có xáo thì xáo nước trong

Đừng xáo nước đυ.c đau lòng cò con"

Vụ việc hai kẻ lạ mặt thiệt mạng tại ngồi nhà này như khiến cả làng phải khϊếp sợ, có lẽ tình tiết hai kẻ lạ mặt phải chết thảm khốc không khiến người ta phải kinh sợ bằng cái suy nghĩ chính người vợ mang bầu đã gây ra. Kể cũng lạ, từ khi phát hiện ra hai xác chết, một trên cây một trong nhà, lúc này người ta mới chợt nhận ra là người vợ mang bầu đã biến mất từ mấy ngày nay rồi. Rất nhiều câu chuyện truyền miệng, nhiều giả thiết được người làng rỉ tai nhau rằng có thể người mẹ đã tự tử cùng với đứa con trong bụng do sự phụ bạc người chồng. Linh hồn người vợ đã quay về đây trú ngụ tại căn nhà này mà hóa quỷ, chính hai tên cướp kia đã quá nhọ khi vào đúng nhà có quỷ ám. Nhưng đó là cái câu chuyện kinh dị ma quái xoay quanh căn nhà đầy đau thương này, còn có một câu chuyện khác được lan truyền bởi chính đôi vợ chồng bán hàng ăn đầu làng kể lại, trong câu chuyện mà họ kể thì người mẹ không hẳn là đã hóa quỷ, mà bà ta chỉ đơn thuần là một oan hồn vất vưởng nơi trần thế không được siêu thoát mà ngày ngày bơ vơ vất vưởng nuôi đứa con của mình.

Mọi việc bắt đầu vào một đêm đông giá lạnh, ông Hiệp chủ tiệm quán ăn cùng với bà Xuân đang nằm ôm nhau trong chăn ấm ngủ ngon lành thì bất ngờ một cơn gió lạnh thổi bung then cửa luồn vào nhà, nơi hai vợ chồng đang nằm. Ông Hiệp đang ngon giấc thì cái cơn rùng mình như khiến ông tỉnh hẳn. Ông Hiệp uể oải ngồi dậy rời khỏi chăn ấm mà đi ra cài lại then cửa. Ngay khi ông vừa quay vào thì bất ngờ có cái tiếng gọi từ ngoài:

- Chủ quán ơi... vui lòng bán cho tôi bầu sữa...

Ông Hiệp đứng đó lắng tai nghe ngóng, những cơn gió lạnh vẫn luồn qua khe cửa khiến toàn thân ông run rẩy. Ông quay lại mở hẳn cửa thò đầu ra nhìn, phía xa xa chỗ cửa hiên quán ăn ở ngoài là bóng một người đàn bà trong bộ đồ trắng nói vọng vào:

- Chủ quán ơi... bán cho tôi bầu sữa...

Ông Hiệp nửa tỉnh nửa mê nheo mắt:

- Ai ... ai hỏi mua sữa đó...

Người đàn bà trong bộ đồ trắng tiến hẳn vào giữa quán ăn ngoài hiên nói:

- Ông ơi... ông bán cho tôi bầu sữa với...

Ông Hiệp gật đầu:

- ờ... ngồi đợi tôi một tí...

Ông Hiệp quay người xuống bếp lục đυ.c tìm bầu sữa, người vợ nằm như bị tiếng động làm cho tỉnh ngủ, bà ta nói giọng uể oải:

- Làm gì đấy ông ơi?

Ông Hiệp cầm bầu sữa đi ngang qua giường nói:

- Có người mua sữa.

Bà Xuân quay người:

- Cái thứ dở người, đêm còn đi mua sữa.

Ông Hiệp cầm bầu sữa ra vẫn mắt nhắm mắt mở:

- Sữa của cô đây, một đồng nhé.

Người phụ nữ này đặt tiền vào tay ông, cái cảm giác lạnh buốt như khiến ông rùng mình thêm lần nữa. Ông Hiệp lúc này mới hỏi:

- Giời lạnh thế này mà cô mặc phong phanh thế sao?

Người phụ nữ này không đáp mà từ từ quay người lướt đi xa dần. Ông Hiệp nghĩ là cô ta khinh mình nên cũng quay vào để tiền lên kệ gần đó rồi lên giường ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, bà Xuân đánh thức ông ta dậy hỏi:

- Ủa ông Hiệp, tiền bán sữa đâu đưa tôi tôi còn đi chợ?

Ông Hiệp uể oải xoay người nói:

- Trên kệ kia kìa, để cho người ta ngủ.

Bà Xuân nhìn lên kệ thấy chỉ có mấy chiếc la khô thỉ hỏi:

- Ông dở à? Làm gì có tiền nào trên kệ?

Thấy vợ cứ léo nhéo, cuối cùng ông Hiệp đích thân dậy lần trên kệ:

- Quái nhỉ? Rõ ràng hôm qua tiền để đây? Xem xem có rơi đâu không?

Thế nhưng mà tìm hoài tìm mãi, cũng không thấy tiền khách mua sữa đâu ngoại trừ mấy cái lá khô.

Người đàn bà lạ mặt này mỗi tuần thường đến mua sữa hai lần, và lần nào cũng vào ban đêm, khi mà cả vợ cả chồng đều nửa tỉnh nửa mê. Thấy rằng việc bán sữa đêm hoài toàn mất tiền nên người vợ lên kế hoạch quyết tâm không bán. Thế nhưng mà điều lạ thay đó là cứ khi nào người đàn bà kia tới mua sữa đêm, dù có không muốn ra những dường như có một thế lực vô hình nào đó chi phối khiến cả hai vợ chồng ông bà Xuân Hiệp đều phải đứng lên mở cửa ra bán sữa.

Bán tín bán nghi là ma quỷ trêu ghẹo, bà Xuân bên làm một chuyến lên huyện xin được mấy lá bùa về treo đầy nhà, đồng thời bà dán một lá bùa vào một bầu sữa. Bà ta nói:

- Kiểu này thì có là bố của ma của quỷ cũng không làm gì được.

Ông Hiệp hơi rờn rợn:

- Nhưng ... nhưng mà chẳng may không thành... nó vật chết cả nhà thì sao?

Bà Xuân tặc lưỡi:

- Ông yên tâm, thầy này cao tay lắm. Chỉ cần con ma con quỷ nó sờ vào cái lá bùa trên bầu sữa này là tan xác ngay.

Ông Hiệp vẫn sợ hãi ngần ngại, thế nhưng mà bà Xuân đã quyết thì ông ta vẫn phải làm theo.

Đêm hốm đó cả hai vợ chồng không ai ngủ được, cả 2 nằm ôm nhau trên giường mắt mở tháo láo, tai thì vểnh lên như thể để nghe ngóng cái thứ âm thanh quen thuộc. Và rồi cái gì đến cũng phải đến, từng cơn gió lạnh khi không lại luồn qua khe cửa buốt giá, cái tiếng gọi thân quen lại vang lên:

- Chủ quán ơi... bán cho tôi bầu sữa...

Hai vợ chồng vừa nghe thấy tiếng gọi thì sởn gai ốc, cả hai lao vội ra nhòm qua khe cửa, vẫn là bóng người đàn bà đứng ở cửa hiên gọi. Người vợ lúc này mới lớn tiếng:

- Đồ ma quỷ lộng hành! Mau cút đi!

Thế nhưng người đàn bà này vẫn nải nỉ, giọng đầy thảm thiết:

- Xin ông bà rủ lòng thương... con tôi nó khát sữa lắm rồi... xin hãy bán cho tôi bầu sữa đi mà...

Bà Xuân tiếp lời:

- Cút đi! Không có bán chác gì cả!

Người vợ này bắt đầu cất lên cái tiếng khóc nỉ non, vừa nói vừa lướt lại gần cửa:

- Tôi xin ông bà chủ... thương lấy đứa con của tôi... xin rủ lòng thương mà...

Ông Hiệp bà Xuân thấy vong người phụ nữa này tiến lại gần thì sợ hãi kéo nhau lùi lại. Cánh cửa nhà bật mở tung, gió lạnh ùa vào. Trước sự kinh ngạc của đôi vợ chồng, bùa khắp nhà khi không phát sáng vậy mà cái vong nữ này vẫn đứng ngay giữa nhà mà khóc nấc lên:

- Không lẽ nào ... không lẽ nào ông bà thấy chết mà không cứu?

Nói đoạn vong người đàn bà quỳ phục xuống trên nền đất mà khóc lóc van xin:

- Xin ông bà ... xin ông bà thương con của con... mà bán cho con một bầu sữa...

Mặc cho hình ảnh của vong này như bị bùa phép đánh cho lúc mờ lúc rõ, nhưng nghe cái tiếng khóc kia thì ông Hiệp như động lòng. Ngay khi ông ta định vào bếp lấy thì bà Xuân cản lại nói:

- Được ta vào lấy cho ngươi.

Nói rồi bà ta vào trong và lấy ra bầu sữa có yểm lá bùa ở trên. Ông Hiệp nhận ra kéo tay bà Xuân nói nhỏ:

- Bà...

Thế nhưng bà Xuân hất tay ông Hiệp ra đặt bình sữa xuống trước mặt vong nữ này nói:

- Đây, sữa của cô đây.

Vong nữ này không ngần ngại đặt lại tiền trên mặt sàn, thế rồi cô ta với tay cầm lấy bầu sữa có dán lá bùa. Cả bà Xuân và ông Hiệp đứng đó trố mắt kinh ngạc khi mà tay cô ta chạm vào lá bùa thì một loạt tiếng "xèo xèo" vang lên cứ như thể lá bùa đang thiêu đốt bàn tay cô ta, nhưng cô ta không hề buông tay mà ôm chặt lấy hẳn cái bầu sữa đó vào lòng. Vong nữ đứng thẳng người dậy cúi đầu nói:

- Ơn cứu mạng của ông bà... vong nữ sẽ không bao giờ quên...

Bất ngờ khi cô ta ngẩng đầu, sau cái mái tóc đen mượt là một gương mặt thân quen. Bà Xuân thốt lên:

- Hồng Hoa... là cô đó sao?

Vong nữ không nói gì chỉ khẽ ôm lấy cái bình sữa vào lòng quay đầu từ từ lướt đi. Ông Hiệp lúc này mới nói:

- Bà bảo sao? Là cái Hoa? Cái Hoa nhà có thằng chồng bỏ đi đó sao?

Bà Xuân hai hàng nước mắt nhạt nhòa, bà ta mếu máo chạy theo sau nói:

- Cô Hoa... tôi biết cô là người ăn ở hiền lành... cô nói đi, xác cô và con ở đâu để tôi và chồng tôi đưa cô về...

Thế nhưng mặc cho những lời hỏi han, cái vong nữ đó vẫn lướt đi xa dần và khuất bóng trong màn đêm. Để lại mình bà Xuân ngồi ở cửa hiên sụt sùi, ông Hiệp ôm bà vào lòng vỗ về, bà Xuân nói giọng nghẹn ngào:

- Tôi thật ác qua ông ạ... nó đến chết vẫn hy sinh để nuôi đứa con mình... mà tôi ... tôi lại nỡ lòng nào...

Kể từ khi nhận ra vong nữ đó là Hồng Hoa, người vợ mang bầu xấu số. Ông Hiệp và bà Xuân biết rõ ngày trong tuần và thời gian Hồng Hoa đến mua sữa nên họ thường để hẳn một bầu sữa ra ngoài cho cô. Và lần nào cũng vậy, Hồng Hoa đến mang bầu sữa đi và để lại tiền là những chiếc lá khô cằn tựa như cuộc đời của cô vậy.