Chương 62: Người phụ nữ của tôi

Edit: reallllchicken

Beta: BYY

Hai ngày sau Lạc Mi Mi trở về, tinh thần không tệ, chỉ là trông người hơi gầy, đôi mắt to quyến rũ nháy nháy nhìn cô cười cười, không nhìn ra cảm xúc gì khác.

Khi hai người ngồi vào trong xe mà nụ cười trên mặt Lạc Mi Mi vẫn còn, cô ấy lấy di động ra đặt ở trước xe rồi bật loa lên, nhân lúc đổi bài hát cô thuận miệng hỏi, "Thời bảo bối, em và cậu ta ở bên nhau rồi à?"

"Dạ." Lạc Thời trả lời, lại nhớ tới hình như Lạc Mi Mi không đồng ý chuyện này, tính nói gì đó để an ủi trái tim của Lạc Mi Mi.

Lại nghe thấy câu nói giống như bâng quơ của Lạc Mi Mi, "Yêu đương thật là tốt."

Giọng cô hơi nhỏ, Lạc Thời không nghe rõ, hỏi lại, "Gì hả?"

Lạc Mi Mi khẽ cười, ý cười nhẹ đến mức chỉ lan trên mặt mà không chạm đến đáy mắt, cô tắt nhạc, tiện thể nghiêng người về phía trước xoa tóc Lạc Thời, nhắm mắt nói mớ: "Không có gì, chị ngủ một lát, đến nhà thì gọi chị."

Tóm lại câu nói cuối cùng nhuốm đầy mệt mỏi, trong chốc lát Lạc Thời không nói chuyện.

Lạc Mi Mi trở về khiến cô không thể yên tâm ở lại biệt thự của Chu Trạch Đình nữa.

Đồ đạc của cô ở biệt thự của Chu Trạch Đình không nhiều, chỉ có mấy bộ quần áo hằng ngày hay mặc, gần như là anh bảo trợ lý chuẩn bị cho cô.

Phần lớn đều là nhãn hiệu nổi tiếng mà đa số đều chưa được gỡ mạc.

Lúc cô thu dọn đồ đạc, chỉ cầm theo mấy cuốn kịch bản phim và mấy tệp tài liệu, trong lúc giúp đỡ dì Trần hỏi cô có cần mang số quần áo kia theo không.

"Không cần." Lạc Thời nói.

Bà nghe cô nói, cũng đồng ý, lẩm bẩm nói: "Cũng đúng, nhỡ đâu sau này cô qua đêm ở đây thì cũng có thể dùng đến."

Lạc Thời luống cuống: "..." Cái gì mà qua đêm.

Bởi vì đồ đạc đơn giản nên không cần nhiều thời gian, lúc xuống lầu dì Trần đi phía sau cô, nói: "Đoán chừng mười phút nữa cậu chủ sẽ về, cô Lạc chờ chút nhé, ở đây ăn tối với cậu ấy rồi hãy về."

Cô rất muốn như vậy nhưng Lạc Mi Mi vừa trở về, mặc dù nhìn thì thấy cô ấy vẫn vui vẻ song Lạc Thời đã ở với cô ấy được một thời gian, biết dáng vẻ thật sự vui vẻ của cô ấy là như thế nào, mà không hề giả vờ như thế này.

Vả lại cô và Chu Trạch Đình có rất nhiều thời gian, bây giờ cô muốn chăm sóc Lạc Mi Mi trước, nghĩ như vậy, cô nhanh chóng nói: "Không cần ——"

Còn chưa nói xong Chu Trạch Đình đã mở cửa đi vào, ngũ quan sắc nét, chân dài vai rộng đứng ở huyền quan.

Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn sang, trông thấy cô kéo mấy cái vali nhỏ, tức thì anh dừng thay giày, nói: "Để anh đưa em về."

Nói xong, ngay đến chân còn chưa tiến vào đã quay ngược ra ngoài.

Lạc Thời đi theo anh.

Trong xe xông tinh dầu, lúc anh lái xe Chu Trạch Đình nhận một cuộc điện thoại, hình như là công việc, giọng nghiêm túc khác hẳn bình thường, lúc dặn dò công việc anh rất thẳng thắn dứt khoát, gò má kiên nghị anh tuấn.

Dọc đường đi, cô cứ nhìn chằm chằm gò má anh.

Không có nhiều cơ hội để nhìn anh như vậy đâu, cũng chỉ nhân lúc anh làm việc cô mới dám lớn mật như vậy, bằng không vào bình thường, chắc chắn anh sẽ nhướng mắt nhìn lại cô đăm đăm.

Sau đó, dù sao vẫn là Lạc Thời nhìn đi nơi khác trước.

Trong mắt Chu Trạch Đình có ánh sáng, sâu thẳm, thỉnh thoảng cô bị anh nhìn phải sẽ mặt đỏ tim đập, không chịu được.

Cuộc điện thoại này hơi dài, Lạc Thời ngáp một cái.

Âm thanh không lớn, lúc cô nheo mắt thì trông thấy Chu Trạch Đình đảo mắt nhìn cô.

Đến bên ngoài chung cư của Lạc Mi Mi, cô thấy lông mày anh chíu chặt, vẫn còn nói điện thoại, cô đưa tay huơ qua huơ lại với anh, thấy anh xoay người qua thì nhanh chóng dùng động tác ra hiệu với anh, mình phải đi trước.

Chu Trạch Đình không nói gì chỉ nhìn cô, mặt không chút cảm xúc.

Lạc Thời tưởng anh ngầm đồng ý, xách chiếc vali nhỏ lên, tay phải chạm vào cửa xe, cổ tay hơi động, cửa xe còn chưa mở ra thì tay phải đã bị nắm lấy.

Cô khó hiểu nhìn sang.

Chỉ nghe Chu Trạch Đình nhanh chóng nói với điện thoại, "Tối nay sắp xếp lại tài liệu rồi gửi cho tôi, không còn chuyện gì khác thì cúp máy đi."

Nói một câu ngắn gọn sau đó lấy tai nghe xuống, tiện tay ném một bên.

Anh rút tay về, dáng vẻ tùy ý nhưng lại bộc lộ một sự tao nhã không sao tả được, khẽ nheo mắt bảo cô: "Có chuyện gì thì gọi cho anh."

Lạc Thời thấy anh vội vàng cúp điện thoại, còn tưởng anh có chuyện gì quan trọng, kết quả đợi được một lời dặn dò, tức thì trái tim cô mềm nhũn. Cô "Dạ" một tiếng rồi lập tức muốn xuống xe.

Một chân đã chạm đất song cô lại rút về.

Chu Trạch Đình vẫn luôn nhìn cô, tay phải quen nẻo quen ngõ lấy một điếu thuốc trong ngăn chứa đồ, mở cửa sổ ra, bật lửa "Lạch cạch" một tiếng, đốt thuốc.

Ngay lúc điếu thuốc cách miệng hai centimet thì khóe mắt nhìn thấy Lạc Thời dán mặt tới, bàn tay cầm điếu thuốc không kịp rút về, chỉ có đưa lên cao để cô không bị bỏng.

Cơ thể người con gái mềm mại tinh tế, lúc lại gần, mùi hương thơm ngát cũng ập tới, anh nheo mắt, vẫn chưa nhìn cô muốn làm gì thì cảm giác cánh môi bị một đôi môi ẩm ướt nỏng hổi ngậm lấy.

Từ trên nhìn xuống, Lạc Thời nằm bò trong ngực anh, giao hết trọng lượng cho anh khiến cả người anh đè hẳn lên lưng ghế, lõm xuống.

Anh cụp mắt, Lạc Thời cũng trợn mắt nhìn ngược lại anh, không có ý định thực hiện mấy động tác kịch liệt, đương tính lui ra, chỉ mới lùi có một centimet, hai hơi thở vẫn đang lẩn quẩn nhau.

Chu Trạch Đình cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, trong xe cũng yên tĩnh, nhưng lại tạo nên bầu không khí khiến người ta khô nóng.

Hai người đấu mắt nhau, suy nghĩ muốn lui người ra của cô đã bị chết trong trứng nước, cô nheo mắt, tầm mắt dừng trên môi anh, trên cánh môi mỏng được nhuộm một màu sắc tuyệt đẹp.

Cô khẽ di chuyển nửa người trên của mình, cọ qua cọ lại khiến ánh mắt Chu Trạch Đình sâu như hồ nước, hơi thở nặng hơn nửa phần.

Đôi môi lần nữa quấn quýt, dịu dàng, nhưng không thể vói vào trong.

Vì đang ở trong xe, không gian chật hẹp khiến Chu Trạch Đình lõm sâu trên ghế lái, ở phía trước Lạc Thời đương chống lên ngực anh, không có vật ngăn cản làm bộ ngực đè hết lên ngực anh, hơi căng, cũng có chút thẹn thùng.

Cô muốn chống hai tay lên ngực anh để giảm bớt sức lực thì đè lên vai cô, không cho cô nhúc nhích, đầu lưỡi dây dưa, kìm chế nói, "Đừng động, cẩn thận nóng."

Bàn tay đang đặt trên vai cô còn kẹp điếu thuốc.

Điếu thuốc vẫn cháy trong không khí cho tới khi tàn thuốc rớt hết Lạc Thời mới xuống xe, từ vành tai cho đến cổ cô đều là màu hồng phấn xinh đẹp.

Toàn bộ tàn thuốc rơi xuống một chỗ trên mặt đất, Chu Trạch Đình không quan tâm, ném đầu lọc vào trong gạt tàn, ngón tay cái lau vệt nước ở khóe môi, động tác cấm dục mê người đến mức không sao tả xiết, anh nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Vào đi em."

"Dạ."

Đến khi thấy bóng dáng cô biến mất sau cửa chung cư, anh mới khởi động xe rời đi.

Nhà Lạc Mi Mi.

Lạc Mi Mi đổi khóa cửa, lúc Lạc Thời bước vào, cô ấy đang ngủ trên ghế sô pha.

Nghe tiếng đóng cửa, Lạc Mi Mi ngẩng đầu khỏi gối, trong ánh mắt còn có chút cảm xúc chưa kịp che giấu khiến Lạc Thời ngẩn ra.

Lạc Mi Mi nhanh chóng củng cố cảm xúc của mình, giả bộ dịu dàng nói: "Về rồi à? Có phải không nỡ dọn ra khỏi nhà Chu Trạch Đình không?"

Cô không nói gì chỉ mím môi đi qua ôm eo Lạc Mi Mi, tựa đầu vào ngực cô ấy cọ cọ, giống như một chú mèo con đang gãi ngứa, cô ấy xoa đầu cô, cười nói: "Ở bên Chu Trạch Đình làm nũng chưa đủ hả?"

"Chị Mi Mi, chị không vui thì nói với em nhé, chứ đừng kìm nén vậy nha chị nha?" Lạc Thời buồn buồn nói.

Lạc Mi Mi im lặng, sau một hồi mải nghĩ cô ấy mới nói: "Nào có không vui, em nhìn chị giống người có thể khiến bản thân không vui sao?"

Cô ngẩng đầu, còn muốn nói gì đó thì cô ấy kéo tai cô, ra vẻ hung dữ nói: "Được rồi, đừng có nhíu lông mày như vậy, nhanh đi ngủ đi, không phải ngày mai em muốn đến FONUR ký hợp đồng à? Lúc đó đừng để hai mắt sưng to, lôi thôi làm ông chủ người ta ghét bỏ!"

Cô không thể kháng cự lại động tác xô đẩy của Lạc Mi Mi thế là đi vào phòng ngủ, Lạc Mi Mi nhanh nhẹn đóng cửa phòng "Rầm" một tiếng.

Lạc Mi Mi tuyên bố cô ấy không muốn người khác nhúng tay vào chuyện này, Lạc Thời buồn một hồi cũng không nghĩ ra cách có thể an ủi cô ấy, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Thời và Tống Giản cùng nhau đi đến công ty FONUR.

Hợp đồng đã được soạn trước, Tống Giản nhìn kỹ một lược, thấy cô ấy gật đầu, Lạc Thời mới ký tên mình lên trên.

Đưa hợp đồng cho người phụ trách, người đó chính là fan của cô, sau khi việc ký hợp đồng kết thúc, vô cùng nhiệt tình muốn đưa cô đi tham quan công ty.

Nồng hậu có khó thể từ chối, Lạc Thời chỉ có thể đi theo cô ấy.

Địa điểm ký hợp là ở tầng hai mươi công ty FONUR, người phụ trách kia dẫn cô đi tham quan mấy tầng, thấy cô hơi mệt liền dẫn cô đến phòng giải trí ở gần tầng cao nhất.

Dưới lầu cũng có một phòng, nhưng chỉ dành cho nhân viên bình thường, tầng trên cùng này thường được các giám đốc của công ty sử dụng để thư giản.

Phòng nghỉ ngơi của FONUR thiết kế rất trang nhã, Lạc Thời và Tống Giản được người phụ trách dẫn vào, bên trong vô cùng yên tĩnh, không có nhiều người.

Chỉ bảy, tám người chia ra uống trà với nhau theo cặp.

Lạc Thời nhướng mày, cô đã trông thấy trong số những người kia có hai người mà cô quen biết.

Tưởng Tiểu Ảnh tinh mắt, thoáng thấy cô, chọc chọc Trịnh Hân Nhi ngồi bên cạnh.

Cố gắng nháy mắt ra hiệu cho cô ta, Trịnh Hân Nhi xoay người nhìn về sau.

Sau khi nhìn thất Lạc Thời cô ta hơi nheo mắt, lập tức kích động, có chút tức giận.

Tưởng Tiểu Ảnh thấy phản ứng của cô ta, lại nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của Lạc Thời, khóe miệng gợi lên một nụ cười thâm sâu, cô nói nhỏ bên tai Trịnh Hân Nhi, sự xấu xa hiện lên trong mắt.

Trịnh Hân Nhi cắn môi, nhỏ giọng nói: "Như vậy không hay lắm đâu?"

Tưởng Tiểu Ảnh cười thầm trong bụng, nhưng miệng thì dụ dỗ: "Ở công ty của cậu cô, cô còn sợ cái gì? Hơn nữa chỉ là dạy dỗ thôi mà, bằng không cô nuốt trôi cục tức bị cướp đàn ông, tôi cũng không thể nuốt trôi giúp cô!"

Lúc nhắc đến đề tài đàn ông Trịnh Hân Nhi lập tức dao động ngay, tim đau như cắt, bị cơn hận che mờ đôi mắt, nhất thời chẳng ngó ngàng đến gì nữa.

Tống Giản thấy vậy, dự cảm có chuyện xảy ra, đương tính nhắc nhở Lạc Thời thì nghe thấy Trịnh Hân Nhi ở bên kia dịu dàng nói, "Á, là cô Lạc quán quân của chúng ta nhở, hôm đó chưa kịp chúc mừng, hôm nay vừa khéo gặp được, vừa hay cùng nhau uống ly cà phê để chúc mừng, cô Lạc thấy sao?"

Cô cau mày, trong lòng không thích cô gái Trịnh Hân Nhi này, huống chi còn có Tưởng Tiểu Ảnh ở đây, cô mỉm cười và lắc đầu từ chối, nói: "Không phải hôm đó cô và anh họ cô đã chúc mừng rồi sao? Hôm nay không cần nữa, tôi còn có việc nên không quấy rầy cô Trịnh và chị em vui chơi."

Nói xong, cô xoay người muốn đi.

Tống Giản cũng vậy.

Trịnh Hân Nhi không nghĩ tới Lạc Thời không nể mặt mình như vậy, sững sốt chớp mắt một cái, nhưng Tưởng Tiểu Ảnh đã đẩy cô ta đến trước mặt Lạc Thời, chặn bước chân của cô.

Lạc Thời hơi nhíu mày.

Đã như vậy rồi, Trịnh Hân Nhi cũng không còn đường lui, thế là dứt khoát xua tay với lưng của Lạc Thời, dáng vẻ đại tiểu thư, Tưởng Tiểu Ảnh vội bưng ly cà phê mới chế, đưa cho Trịnh Hân Nhi.

"Đừng đi vội, đến uống một ly chúc mừng cô Lạc chiến thắng cuộc thi." Vừa nói, cô ta đẩy ly cà phê đến gần Lạc Thời.

Cô cụp mắt nhìn ly cà phê trước mặt, không nhận cũng không lên tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn cô ta, vẻ mặt bình tĩnh.

Trịnh Hân Như cũng là người có lòng dạ, ăn nói khéo léo, cô ta nheo mắt, giọng khôn khéo: "Chẳng lẽ cô Lạc coi thường ly cà phê này của tôi?"

Ý trên mặt chữ chính là nói cô làm giá.

Lạc Thời nghe vậy thì nghiêm túc nhìn Trịnh Hân Nhi, tuổi tác của cô ta không lớn hơn cô, như đứa con nít, chẳng qua trong mắt mang theo sự bướng bỉnh khôn cùng, giống như cô không nhận ly cà phê này thì cô ta sẽ không cho cô đi, cô suy nghĩ một lát, không muốn lãng phí thời gian ở nơi này, lúc đưa tay ra muốn cầm, tay đã chạm đến mép ly nhưng ly cà phê đã rơi khỏi tay cô ta.

Lạc Thời chỉ bắt được không khí, ly cà phê rơi xuống đất, "Choang" một tiếng vỡ thành những mảnh nhỏ.

Nước cà phê màu nâu bắn hết lên chiếc váy sáng màu trước khi cô kịp lùi ra xa.

Tưởng Tiểu Ảnh đứng gần đó cười khúc khích.

Lạc Thời cau mày nhìn Tưởng Tiểu Ảnh, cô ta cười trên nỗi đau của người khác, làm bộ ngạc nhiên nói: "Cô Lạc, cho dù cô không thích cô Trịnh thì cũng không cần cố ý không cầm được ly cà phê chứ."

Động tĩnh nơi này hơi lớn, tất cả nhân viên trong phòng đều nhìn qua.

Nghe thấy Tưởng Tiểu Ảnh nói như vậy, theo quán tính bọn họ đều nhìn Trịnh Hân Nhi thì trông thấy bộ dạng oan oan ức ức của cô ta, lúc này ánh mắt mọi người không cầm được đều rơi trên người Lạc Thời, suy nghĩ bị những thứ mình nhìn thấy trước chiếm ưu thế thế là ánh mắt không khỏi mang theo chút hàm ý khác.

Có chút lên án.

Tưởng Tiểu Ảnh cứ không chịu bỏ qua, tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Cô Lạc ——" Dừng lại, sau đó mới thấp giọng nói: "Có phải cảm thấy giành được vị trí là người phát ngôn cho FONUR thì không còn rõ vị trí của mình, không biết mình là ai sao nữa hả?"

Phương hướng của lời nói không đúng, ánh mắt mọi người trong phòng nhìn cô cũng không đúng.

Đây chính xác là những gì Tưởng Tiểu Ảnh muốn, thấy Lạc Thời chau mày, nghĩ có thể khiến Lạc Thời khó chịu, cô ta vô cùng vui vẻ, nhưng sự vui vẻ chỉ được mười giây, phía sau vang lên giọng nói của một người đàn ông.

Chín chắn, cũng rất lạnh lẽo, giống như tảng băng ở Bắc Cực, anh nói: "Người phụ nữ của tôi."

Tưởng Tiểu Ảnh nghi ngờ quay đầu, Lạc Thời cũng ngẩng đầu nhìn qua.

Phía sau Chu Trạch Đình có một đoàn người đi theo, mặt mày đoan chính, lại có chút sắc bén, nhưng cảm xúc rất hờ hững, im lặng đảo mắt, mang theo sự khinh khỉnh.

Tưởng Trì đứng bên cạnh, khó chịu nhìn Trịnh Hân Nhi, tiện thể liếc xéo Tưởng Tiểu Ảnh.

Thật đúng là kẻ gây chuyện.

Ánh mắt Chu Trạch Đình lướt qua Tưởng Tiểu Ảnh, nhưng nhìn Lạc Thời lại là một vẻ mặt khác.

Lúc Lạc Thời đi đến cạnh anh, khóe miệng vẫn hơi mím.

Trịnh Hân Nhi thấy anh họ vẫy tay với mình, không có lập trường, chạy đến sau lưng Tưởng Trì, những người xem náo nhiệt cũng rối rít đổi chỗ, đi ra sau lưng Tưởng Trì.

Thế là chỉ còn một mình Tưởng Tiểu Ảnh đứng im tại chỗ.

Rất lúng túng.

Chu Trạch Đình thấy cô khẽ mím môi, nhấc cánh tay đang mặc áo vest của mình lên, ấn vào khóe miệng cô, nhẹ nhàng xoa xoa, thấy môi cô đã trở lại bình thường, mới hơi xoay người, thờ ơ nhìn về người đứng ở chỗ kia, suýt không kiềm được giận, từ tốn nói với Tưởng Tiểu Ảnh: "Người phụ nữ của tôi muốn khoe tên tuổi cô ấy, cô còn câu hỏi nào không?"