Chương 53: Ở nhà Tôi

Edit: reallllchicken

Beta: Uyên

Lúc cảnh sát làm bản ghi chép với Lạc Thời, Chu Trạch Đình đi qua một bên gọi điện thoại.

"Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy....."

Chu Trạch Đình cúp máy gọi lại thêm lần nữa, kết quả giống nhau, điện thoại Lạc Thịnh vẫn luôn tắt máy.

Anh quay đầu nhìn Lạc Thời ngoan ngoãn ngồi bên kia rồi gọi điện thoại đến khách sạn, quản lý khách sạn tự mình nhận.

"Đi gõ cửa phòng 1506, nói Lạc Thịnh nghe điện thoại." Anh phân phó nói.

Quản lý kia đáp lại.

Sau một lát, quản lý gọi lại nói trong phòng không có ai.

Lông mày Chu Trạch Đình nhíu lại, anh cất điện thoại, đứng tại chỗ một lúc mới đi đến chỗ Lạc Thời, ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô.

Cô nhìn anh một cái, thấy nét mặt anh có việc, hỏi: "Anh Trạch Đình, anh sao vậy?"

"Chút nữa em..." Nói một nửa rồi dừng lại.

Muốn nói lại thôi.

Lạc Thời tập trung lắng nghe, thấy anh dừng lại, đang muốn hỏi lại thì cảnh sát ngồi đối diện cô đập đập mặt bàn bảo cô tiếp tục.

Chỉ có thể tạm thời nuốt lời trong miệng trở vào.

Ghi chép xong đã là bốn giờ sáng.

Trên đường gió càng lớn, bóng đêm ảm đạm không ánh sáng.

Lạc Thời đội mũ lên, ra khỏi đồn cảnh sát, nhanh chóng bò vào trong xe Chu Trạch Đình.

Động tác của con khỉ nhỏ kia dường như rất ranh mãnh, anh nhìn thẳng cô.

Nhưng cũng chỉ thấy mắt cá nhân nhỏ nhắn trắng nõn, thản nhiên lộ ra trên đôi giày vải.

Mấy giây sau, Lạc Thời chui vào trong xe, thấy anh còn đứng trên bậc thang bên ngoài cục cảnh sát, vẻ mặt kiêng kị, ướt lạnh u ám trong bóng đêm, cả người lạnh lùng trầm ổn.

Cô ấn cửa sổ xe xuống, đôi mắt xuất hiện ở khe hở cửa sổ.

"Anh Trạch Đình mau lên xe, bên ngoài lạnh lắm." Lúc nói chuyện trong miệng phà ra một làn khói trắng.

Chu Trạch Đình không lên tiếng đáp lại, trái ngược, động tác lên xe rất nhanh.

Sau khi khởi động xe, một tay để trên tay lái, tay còn lại tìm trong hộc chứa đồ lấy ra hộp thuốc lá, bóp điếu thuốc trên tay nhưng không đốt.

Trong xe mở máy sưởi, nhiệt độ ấm lên, khiến cô buồn ngủ.

Nhưng xe không động, Lạc Thời chống mí mắt, quay đầu hỏi anh, "Sao còn chưa đi?"

Chu Trạch Đình hơi cúi đầu nhìn chằm chằm đầu thuốc lá, sau một lát không trả lời cô, mà hỏi ngược lại: "Chút nữa em có dám ngủ ở nhà một mình không?"

"Dạ? Có dám hay không à? Có lẽ là được... chứ?" Cô nghiêm túc trả lời, nói xong câu cuối lại nghĩ tới chuyện xảy ra tối nay, giọng vòng vo, âm điệu còn kéo dài.

Đôi mắt anh hơi ngước lên, nhìn cô một cái, thấy trên mặt cô viết tôi rất căng thẳng.

Anh híp mắt suy nghĩ một hồi, không đến một phút, ném hộp thuốc lá trên tay vào hộc chứa đồ, chạm vào tay lái lần nữa, chiếc xe lao trên đường chính.

"Tối nay em nghỉ ngơi một đêm ở nhà tôi đi." Chu Trạch Đình thanh âm ổn định.

Giọng nói dứt khoát.

Chỉ để lại Lạc Thời đầu óc mơ hồ ngồi ở ghế phụ.

Thật lâu sau, cô mới tìm về giọng nói của mình, không xác định hỏi: "Anh Trạch Đình, anh mới vừa nói gì?"

"Tôi nói ở nhà tôi ngủ một đêm." Chu Trạch Đình không kiên nhẫn nói lần nữa.

Cô lần nữa chết máy, cho đến khi anh lái xe vào khu biệt thự, cô hơi đỏ mặt, hỏi tại sao.

Chu Trạch Đình đóng cửa xe, đứng tại chỗ, dưới ánh đèn trong khu biệt thự, liếc về gò má hồng hồng của cô.

"Em dám ở trong nhà một mình?"

"... Không dám." Lạc Thời biết điều nói.

Chu Trạch Đình đáp "Ừ", giải thích cho cô,

"Tôi không liên lạc được với Lạc Mi Mi và Lạc Thịnh, cho nên em ở tạm đây một đêm đi."

Xem chừng do tình huống bức bách, cô "Ồ" một tiếng, nghĩ tới lần trước Lạc Mi M không ở nhà, anh lại để cô ở khách sạn, cô nhìn vẻ mặt anh, nói suy nghĩ trong lòng ra, "Vậy... Lần này em có thể ở khách sạn không?"

"....."

Chu Trạch Đình nhất thời cứng họng.

Lần đầu tiên bị người khác dùng lời nói làm cho nghẹn họng, đặc biệt đối tượng là cô, loại cảm giác này rất vi diệu.

Chu Trạch Đình nghiêng người, cô độc lạnh lẽo, khóe miệng hiện lên độ cong nhỏ nhu hòa, trái ngược với cả người anh.

Lạc Thời đứng trước mặt anh, yên lặng cùng anh, cô đang suy nghĩ đề nghị này có gì không ổn không, có thể làm anh như vậy.

Cô chưa nghĩ ra nguyên do, thì Chu Trạch Đình xoay người đi đến bên cô.

Khí thế cả người anh áp tới, che khuất ánh đèn trên đầu cô.

"Em muốn ở khách sạn?" Anh hỏi cô.

Lạc Thời còn chưa kịp trả lời, anh ném ra một câu, vẻ mặt không đổi, chỉ có đôi môi mím lại, vẻ mặt lạnh hơn bình thường, ánh mắt không độ ấm.

Anh nói, "Em không muốn ở thì tôi sẽ không miễn cưỡng em."

Vừa mới dứt lời, tay phải anh ấn trên cửa xe, tựa như muốn lái xe đưa cô đến khách sạn.

Gần như giây tiếp theo, sau lưng có một thân thể thơm ngát mềm mại đến gần, bàn tay nhỏ bé ấm áp vội vàng để lên mu bàn tay anh.

Lạc Thời nói, "Đừng mà," Âm thanh nôn nóng lại mềm mại.

Giống như cô vậy.

Đôi mắt anh hơi khép, khóe miệng cong lên nhưng trong nháy mắt đè xuống.