Edit: realllllchicken
Khi Lạc Thời tỉnh dậy, ánh đèn ở phòng khách lầu một hơn tối, cô vẫn còn trong trạng thái lơ lửng, cánh tay trái tê nhừ, cô dùng tay xoa xoa, đầu óc rốt cuộc cũng hồi phục lại.
Cô còn ở nhà Chu Trạch Đình.
Lạc Thời giương mắt nhìn phía đối diện, chỉ có chiếc laptop an tĩnh nằm trên bàn, một mảng lãnh ngạnh.
Cô đưa tay gỡ chiếc chăn mỏng đang đắp trên người xuống, đứng lên gọi, "Anh Trạch Đình."
Âm thanh nho nhỏ quanh quẩn trong phòng khách rộng rãi im lặng, không có ai trả lời.
Cô hướng mắt lên lầu hai, vẫn là một mảng yên tĩnh.
Lạc Thời cúi đầu mất mát, nhìn thấy trên góc bàn có tờ giấy A4, cô cầm lên nhìn, một hàng chữ, kiểu chữ thon chắc, rất có khí phách, chỉ viết đơn giản sáu chữ.
[ Thức dậy tự mình về nhà. ]
Lời nói ngắn gọn đúng là phụ họa được tính tình người đó, Lạc Thời khép lại tờ giấy đẹp đẽ kia, cầm chén vừa rồi anh đã dùng qua, thu dọn thật tốt mới ra khỏi nhà.
Cô lấy lại chứng minh thư từ bảo vệ tiểu khu, nói cảm ơn, sau đó lái xe rời đi.
Quả nhiên hai ngày nay Lạc Thịnh không hề liên lạc với cô, Lạc Thời cũng xem như không biết, cô vẫn ở đoàn phim đóng phim như bình thường.
Hai ngày nay cô không đến bệnh viện, Lạc Mi Mi cũng không nghi ngờ, chỉ cho là cô có nhiều cảnh quay, không có thời gian rãnh.
Vào ngày thứ ba, Lạc Thời đến bệnh viện.
Lạc Thịnh không thể ở thành phố L quá lâu, một công ty lớn như vậy ở thành phố C đang chờ anh quản lý, có thể ngốc ở đây hai ngày đoán chừng đã là giới hạn.
Cho nên, lúc Lạc Thời đến, bên trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Lạc Mi Mi nhìn chằm chằm điện thoại, khóe miệng cong lên, thoạt nhìn tâm tình không tồi.
Cô nhớ tới tình huống ở ngoài cửa phòng bệnh ngày hôm đó, trong lòng lại nổi lên gợn sóng, Lạc Mi Mi cùng anh trai?
Cô che giấu sự cáu kỉnh trong lòng, đẩy cửa phòng ra, Lạc Mi Mi nghe thấy động tĩnh nhìn ra cửa, điện thoại trên tay tự nhiên úp xuống bàn nhỏ ở đầu giường, thị lực Lạc Thời rất tốt, cô thấy trên màn hình điện thoại là ảnh chụp chung của Lạc Thịnh và thiên kim Tần gia vào ngày đính hôn.
Cô không biến sắc cụp mắt, đặt túi trái cây xách theo lên bàn, "Chị Mi Mi, tâm tình chị không tồi nhỉ?"
Lạc Mi Mi cầm quả táo để trước mũi ngửi ngửi, không cao không thấp "Ò" một tiếng, sau đó nói: "Còn được, mấy ngày đoàn phim rất bận hả? Không thấy em đến thăm chị?"
Lạc Thời nhỏ giọng nói thầm, cô ấy không nghe được, hỏi lại: "Em vừa nói gì vậy?"
Cô lắc lắc đầu, "Không có gì, nhưng mà chị Mi Mi, khi nào tay mới khỏi?" Lạc Thời chạm vào cánh tay phải đang bó thạch cao.
Lạc Mi Mi không thèm để ý, "Không biết, có điều bị thương động đến gân cốt thì ít nhất là một trăm ngày hay sao ấy?"
Lạc Thời kinh ngạc, "Hở?"
"Em ngạc nhiên cái gì? Chị không có ở bệnh viện ngốc ba tháng đâu, mấy ngày nữa là có thể về nhà rồi."
"À."
Lạc Mi Mi nhìn thấy giữa mày Lạc Thời do dự, vươn tay không bị thương chỉ chỉ cái trán cô, "Có gì thì nói đi, làm gì mà ấp úng vậy?"
Đáy lòng cô muốn hỏi về chuyện của cô ấy và anh trai, nhưng suy nghĩ kĩ lại, vẫn là quên đi.
Anh trai cô là người rất có chừng mực, hiện tại Lạc Thịnh không nói cho cô, chắc chắn là có nguyên nhân.
Nghĩ thông suốt, cũng không rối rắm về vấn đề này nữa, cầm quả táo đỏ rực đi gọt, thấy Lạc Mi Mi còn đợi cô trả lời, liền nói: "Nói nhưng chị đừng kích động nha."
Cô ấy bày bộ dáng sóng to gió lớn chị đây đều gặp qua, có cái gì còn có thể làm chị kích động chứ, Lạc Thời thấy thế, cố ý dừng một chút, liếc dung mạo xinh đẹp kia, chậm rãi nói:
"Tống Giản nhận cho em một công việc, hợp tác cùng một ca sĩ quay MV."
Lạc Mi Mi không chút để ý, thuận miệng hỏi: "Ai vậy?"
Lạc Thời cúi đầu nở nụ cười, "Tô Tử Ngang."
Lạc Mi Mi ngẩn ra một giây, sau đó hồi phục tinh thần hét to lên "A", nếu không phải trên tay còn bó thạch cao, thì Lạc Thời không chút nào nghi ngờ, cô ấy sẽ từ trên giường nhảy xuống đất và đi tại chỗ ba vòng.
Tô Tử Ngang là một thiên vương ca sĩ duy nhất mà Lạc Mi Mi say mê trong 5 năm, trước kia khi cô ấy còn đi học, Lạc Thời từng vào phòng của cô ấy, trên những bức tường đều có một lại một poster của Tô Tử Ngang. Khi đó Lạc Mi Mi yêu thích điên cuồng, tất cả đồ vật có liên quan đến Tô Tử Ngang, đều bị cô xem như bảo bối mà cất trong phòng. Sau đó Lạc Thịnh cũng thấy qua bức tường sống động trong phòng Lạc Mi Mi, cô nhớ lúc ấy sắc mặt Lạc Thịnh rất kém. Về sau khi Lạc Thời vào lại phòng cô ấy, các poster chân dung đều bị cất đi, Lạc Thời còn cực kỳ ngạc nhiên, hỏi cô ấy tại sao lại như thế, Lạc Mi Mi lắp bắp không chịu nói. Hiện tại nghĩ lại, đoán chừng anh trai cô bình dấm chua bị đổ, đã dùng một số thủ đoạn để Lạc Mi Mi cam tâm tình nguyện đem các bảo bối đóng gói cất vào thùng.
Tay trái Lạc Mi Mi lôi kéo cổ tay Lạc Thời, có chút không thể tin được, "Thật không?"
Cô cẩn thận tránh dao gọt hoa quả trên tay, để phòng ngừa đυ.ng vào Lạc Mi Mi, giương mắt liếc cô ấy, "Em lừa chị làm gì."
Lạc Mi Mi cười "Ha hả" hai tiếng, rõ ràng là cười ngốc ngếch.
Cô đưa những miếng táo đã gọt cho Lạc Mi Mi, cô ấy không thèm nhận, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô,
"Thời bảo bối, đến lúc đó em nhất định phải xin dùm chị chữ ký, không đúng phải thêm vài tấm vé, quên đi, khi nào em đi quay MV chị đi cùng em."
Lạc Thời nhìn cánh tay thương tàn nghiêm trọng của cô, cự tuyệt nói: "Không được, chị vẫn là lo bồi dưỡng tốt thân thể của mình đi, đến lúc đó em sẽ xin chữ ký cho chị."
Một lát sau, cô lại nói: "Nhưng mà, chị Mi Mi, chị lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, ngay cả góc áo của nam thần cũng chưa từng chạm vào à?"
"Chị chỉ là một biên kịch nho nhỏ có thể cùng Tô thần có liên hệ gì? Anh ấy lại không phát triển theo hướng điện ảnh và truyền hình, làm sao chị có thể thấy đây?" Lạc Mi Mi thấp giọng nói.
Cái này cũng có lý, giới giải trí nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, thân phận biên kịch hạn chế, xác thật cùng giới âm nhạc không quan hệ.
"Cho nên Thời bảo bối, chừng nào em đi quay?" Lạc Mi Mi vẻ mặt mong chờ nhìn cô.
Lạc Thời tiếp tục đánh giá cánh tay phải bị thương của cô ấy, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.
Thấy thái độ của cô, Lạc Mi Mi ngay lập tức nâng cánh tay trái không bị gì qua khỏi đỉnh đầu.
"Rất nhanh chị có thể xuất viện, không có việc gì, là bác sĩ chuyện bé xé ra to, một hai phải bó thạch cao."
Khóe miệng lạc Thời mang theo ý cười, "Ai vừa nói bị thương động đến gân cốt phải dưỡng một trăm ngày?"
Lạc Mi Mi: "....."
Trước mắt là cái hố to do chính mình đào, cô hơi ê mặt.
Nhưng mà đến ngày quay MV, Lạc Thời vẫn mang theo Lạc Mi Mi, người luôn làm phiền cô mấy ngày nay.
Lạc Mi Mi tự gọi mình là trợ lý Lạc Thời.
Cô cười duyên, nhịn không được giễu cợt cô ấy, "Chị na theo tấm thân "tàn tạ" này, còn có thể làm được công việc của trợ lý không?"
"Thời bảo bối nhà mình vừa đẹp lại còn cần mẫn, chỗ nào cần chị ra tay, chị sẽ đảm nhiệm mặt tiền, ha ha."
Lạc Thời cho cô mặt mũi, nói tiếp, "Đúng vậy, diện mạo của chị, ở trong giới trợ lý không có ai có thể so sánh được."
Dọc đường đi hai người trêu chọc lẫn nhau, chờ đến địa điểm quay, trước tiên Lạc Thời nói qua với Tống Giản về thân phận của Lạc Mi Mi, Tống Giản tỏ vẻ đã hiểu.
Ngay từ đầu khi Lạc Mi Mi nhìn thấy Tô Tử Ngang chân thật, xúc động đến mức thiếu chút nữa đã vọt lên, may mắn Lạc Thời kịp ôm cô ấy lại.
Ở bên tai cô ấy nói: "Chị Mi Mi, đừng kích động, chị làm Tô thần chê cười thì không tốt lắm, chờ sau khi quay xong lại nói."
Lạc Mi Mi thoáng bình phục tâm tình, làm cho Lạc Thời buông lỏng tay.
Cô không yên tâm, nhờ Tống giản trông chừng Lạc Mi Mi, rồi mới đi theo Tô Tử Ngưng thảo luận quá trình quay MV.
Bối cảnh MV chủ yếu là trên đường phố, dễ bề để diễn viên phát huy, bởi vậy coi như thuận lợi.
Tô Tử Ngang 32 tuổi, với diện mạo này chỉ cần anh muốn tiến quân vào giới nghệ sĩ, bất cứ lúc nào đều có thể sải dài bước mà đi, ngũ quan xuất chúng, trên người có một loại khí chất làm cho mọi người thoải mái, tính cách cũng rất ấm áp, trách không được Lạc Mi Mi thần hồn điên đảo.
Khi kết thúc quay MV, Lạc Thời đang nói chuyện với Tô Tử Ngưng, Lạc Mi Mi kiềm chế không được liền đi đến chỗ bọn họ, sự mê muội được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, ánh mắt dừng trên người anh ấy, thấy thế Lạc Thời nói: "Đây là em..... Ừm trợ lý rất thích anh, anh có thể ký tên cho cô ấy được không?"
Lạc Mi Mi mạnh mẽ gật đầu, nói: "Tô thần, em rất thích rất thích anh, anh có thể ký tên cho em được không?"
Tô Tử Ngưng nở nụ cười với Lạc Mi Mi, giọng nói thanh nhuận nói: "Đương nhiên là có thể." Nói xong xoay người lại kêu trợ lý của mình, "A Tiếu."
A Tiếu hiểu ý, đem album và bút đưa cho anh, Tô Tử Ngưng nhận lấy, năm ngón tay mảnh khảnh cầm bút ký tên lên bìa album, sau đó đưa cho Lạc Mi Mi, ôn nhu nói: "Album của anh, hy vọng em thích."
Dáng vẻ dịu dàng kia, là đã thay cho sự sủng ái.
Cô quay đầu, quả nhiên Lạc Mi Mi sắp khóc đến nơi, Lạc Thời sợ cô ấy thật sự sẽ khóc, vội vàng lôi cô ấy qua một bên.
Lạc Mi Mi kéo cổ tay cô, sức lực có hơi lớn, "A a a, không nghĩ Tô thần lại ký trên album của anh ấy! Thời bảo bối, mau nhéo chị đi, chị không phải đang nằm mơ chứ."
Lạc Thời kéo cái tay bị cô ấy níu ra, bất đắc dĩ nói:
"Chị Mi Mi, chị không nằm mơ, đây là sự thật, hơn nữa chúng ta còn đi ăn một bữa với Tô thần, chị phải khống chế cảm xúc đi nha."
Cô có thể hiểu vì sao khi thấy Tô Tử Ngưng, Lạc Mi Mi liền mất khống chế, thích một người trong năm năm, cái loại thích này đoán chừng có thể khắc vào trong xương cốt. Sau đó khi thấy người đó ở trước mặt, vươn tay ra có thể chạm vào, luôn tiếp cận người đó, gần người đó một chút, gần thêm một chút, dường như chỉ có như vậy, tình yêu qua nhiều năm sẽ không uổng phí.
Nghĩ vậy, cô có chút nhớ Chu Trạch Đình.
Không phải có chút, mà là rất nhớ.
- -
Buổi tối, Tô Tư Ngang đặt phòng ở Lâm Giang lâu, nói là cảm ơn mọi người vì đã góp sức cho MV.
Tại buổi tiệc, ánh mắt Lạc Mi Mi chưa từng rời khỏi Tô Tử Ngưng. Nhưng thật ra Lạc Thời ngồi ngây ngốc đến mức nhàm chán, cô uống chút rượu, cảm giác có hơi say, trong lòng rất nóng, cô ra hiệu với Lạc Mi Mi, nói là đi ra hành lang hóng gió.
Lạc Mi Mi không để ý đến cô, tùy ý gật gật đầu.
Lạc Thời ra khỏi phòng, đi đến cuối hành lang, nơi đó có thể hóng gió ở ban công.
Cô mở cửa sổ, đôi tay chống tay trên bệ cửa, buổi tối ở thành phố L rất lạnh, cô bị gió thổi nên đầu óc có chút tỉnh táo, định đi về phòng, đang lúc đưa tay đóng cửa, một bàn tay dày rộng nóng hổi kéo lấy cổ tay cô.
Bên tai vang lên một âm thanh trầm thấp mang theo chút khan khan, "Đừng đóng."