Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tam Công Tử

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tam công tử bắt đầu giật giật roi ngựa trong tay, sắc mặt Tiết Phong trắng bệch, giật mình, vội vàng lúng túng phun ra mấy chữ từ trong miệng, gần như không nghe thấy.

Tam công tử lạnh lùng nói: "To lên. Không nghe thấy."

Mặt Tiết Phong xanh mét, hét lớn: "Xin! Lỗi!"

Mỗi chữ đều là nghiến răng nghiến lợi thốt ra.

Tam công tử thấp giọng hỏi ta: "Nữ sư phụ, nghe rõ chưa? Chấp nhận không?"

Tiết Phong trừng mắt nhìn như mắt trâu, nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại bất lực, dáng vẻ thật đáng hận đáng thương lại buồn cười.

Thì ra được Tam công tử chống lưng, là cảm giác như vậy.

Ta nhịn cười, gật đầu, thôi vậy, Tiết Phong, tạm thời tha cho hắn một lần.

Tuy nhiên, những kẻ khác dám sỉ nhục Tam công tử, một tên ta cũng không thể tha.

Ánh mắt ta lại chuyển sang Diêu Thanh, Tào Lệ, tiếp tục nói:

"Diêu công tử, năm đó vốn nên đi tòng quân, đến lúc sắp đi lại nhờ quan hệ trốn tránh nghĩa vụ quân sự, cũng thật là giỏi giang, còn Tào công tử, vừa nghe nói đánh giặc là phát điên, đợi thiên hạ thái bình, nói khỏi là khỏi, bản lĩnh giả điên giả dại này, người thường cũng không học được."

"Từng tên từng tên một, chỉ bằng loại người như các ngươi, xứng sao? Tam công tử là tốt hay xấu, là sống hay c h ế t, còn chưa đến lượt đám cặn bã các ngươi đến phán xét."

Từ nhỏ, gia tộc đã bồi dưỡng ta trở thành hoàng hậu, một hoàng hậu xứng chức, đối với chuyện của các gia tộc danh môn vọng tộc kinh thành, đại khái đều phải hiểu rõ một chút.

Ta bỗng nhiên có chút may mắn vì tất cả những nỗ lực mà mình đã bỏ ra để trở thành hoàng hậu, đủ mạnh mẽ, ta mới có thể bảo vệ Tam công tử.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của Tam công tử khẽ lướt qua mu bàn tay ta.

Giọng nói của hắn rất nhỏ, chỉ có ta mới nghe thấy: "Nữ sư phụ, ta lại muốn hôn ngươi."

Ta đỏ mặt, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên lòng bàn tay hắn, viết một chữ "được".

Ba người đối diện mặt mày tím tái, gân xanh nổi lên, bọn họ đều đồng loạt nắm chặt roi ngựa trong tay.

Tam công tử lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái.

Đừng tưởng sói hoang ngủ quên không phải là sói.

Tay ba người đối diện nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, lặp đi lặp lại nhiều lần, nghiến răng nghiến lợi, trao đổi ánh mắt, nhưng đều không dám manh động.

Sợ hãi lấn át tức giận, từ trước đến nay đều như vậy, những kẻ chỉ biết mồm mép, phần lớn đều là hư trương thanh thế, chỉ là hổ giấy mà thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »