Chương 2

Ta có chút sốt ruột tiến về phía hắn mấy bước: "Tam công tử, nô gia chỉ cầu một đoạn tình duyên ngắn ngủi."

Hắn ngước mắt nhìn ta, đôi mắt long lanh như nước tràn đầy ý cười ph óng đãng, nói:

"Ban đầu, nữ nhân nào cũng nói vậy."

Tam công tử sợ vướng bận.

Ta do dự một lát, lại tiến về phía hắn, ta hứa với hắn:

"Nếu Tam công tử không tin, nô gia nguyện viết giấy cam kết: Chuyện qua đi, hai bên không ai nợ ai cả."

Ta chỉ cầu một khắc hoan lạc, với Tam công tử.

Hắn có chút bất ngờ, một lát sau, khẽ cười, vươn tay về phía ta: "Được rồi, nữ sư phụ, lại đây."

Ta đã thuyết phục được hắn.

Chúng ta nằm nghiêng đối diện nhau, cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy tay ta, cằm tựa lên tóc ta, ta ngẩng đầu lên, gần trong gang tấc, là đôi môi nhuốm rượu, diễm lệ của hắn.

Ta ngẩn người, nghe thấy tiếng cười trầm thấp của hắn: "Dám không?"

Hắn chỉ vào môi mình, hàng mi dày rủ xuống, đôi mắt đen láy trong veo nhìn ta chằm chằm.

Hắn cho rằng ta sẽ chùn bước, hắn đã đánh giá thấp chấp niệm của ta đối với hắn.

Ta nắm lấy cổ áo hắn, nhích người về phía trước, nhẹ nhàng chạm vào.

Vị ngọt ngào, ngọn lửa bùng cháy.

Chắc hẳn Tam công tử biết yêu thuật.

"Nữ sư phụ, không phải như vậy."

Theo sau tiếng thở dài của hắn là nụ hôn bá đạo, mạnh mẽ, nồng nặc mùi rượu.

Gần như nghẹt thở.

Ta muốn tìm chút không khí trong lành, hơi lùi về sau, hắn không cho phép, đưa tay giữ gáy ta.

Choáng váng, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Hơi thở cuối cùng cũng bị hắn cướp đoạt.

...

Cuối cùng cũng tách ra, ta thở hổn hển.

"Nữ sư phụ, ngươi đối với một người không hiểu rõ lại trao thân gửi phận, chính là không có trách nhiệm với bản thân. Sau này sẽ hối hận đấy." Hắn dùng ngón tay thô ráp xoa môi ta, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt u ám.

Ta lắc đầu, nhìn hắn: "Không hối hận, vĩnh viễn không hối hận. Nô gia thích Tam công tử, Tam công tử như thế nào, nô gia liền thích như thế ấy.". ngôn tình ngược

Tam công tử đứng trên đỉnh cao, hay Tam công tử rơi xuống vực sâu, thì có gì khác biệt đâu.

Ta thích chính là Tam công tử này.

Hắn ngẩn người trong chốc lát, vẻ u ám giữa hai hàng lông mày dường như đã nhạt đi đôi chút, đáy mắt lóe lên tia sáng trong trẻo, dần dần nở nụ cười:

"Nữ sư phụ, cái miệng nhỏ này thật ngọt ngào, thật động lòng người, bổn công tử thích."

Nếu bỏ đi ba chữ "cái miệng nhỏ" thì tốt rồi.