Hóa ra mỗi đêm hắn ngủ say như vậy, là vì đã uống thuốc...
"Tam công tử, không phải lỗi của ngài. Trận chiến thất bại, không thể chỉ đổ hết lên đầu ngài..."
Năm đó, Tam công tử cũng mới hai mươi tuổi.
Hắn lắc đầu: "Không, không phải. Nếu lúc đó, ta nghe lời ca ca, thay đổi kế hoạch tác chiến khác, sẽ không như vậy. Là ta tự cho mình là đúng, cố chấp, vì ta, bọn họ mới c h ế t..."
"Ta nên dùng mạng mình để đền cho bọn họ."
Hắn cười khổ: "Ca ca ta không cho phép. Bản thân huynh ấy đã hi sinh anh dũng, lại bảo ta sống tạm bợ... Nàng nói xem, ca ca ta có phải rất quá đáng không, đối xử với ta theo tiêu chuẩn kép, bao nhiêu năm như vậy, ta chưa từng nghe lời huynh ấy một lần nào, lần cuối cùng rồi, ta sao có thể không nghe lời."
Ta hôn lên mi tâm hắn: "Tam công tử, ca ca ngài nói đúng."
Hắn cọ cọ mặt vào mặt ta, giọng nói trầm thấp, đau buồn: "Huynh ấy luôn luôn đúng... Nhưng huynh ấy không biết, rất mệt mỏi... Sống rất mệt mỏi... Hối hận vô tận, bị người đời nguyền rủa, sỉ nhục, ta chính là một vũng bùn nhơ, bất cứ ai cũng có thể giẫm lên một cước, bọn họ đều mong ta c h ế t, nhưng ta lại mặt dày mày dạn, sống lay lắt. Ta là một kẻ đáng khinh đáng ghét như vậy."
"Hừ... Nữ sư phụ, nàng xem, nàng căn bản không biết Tam công tử là loại cặn bã như thế nào."
Hắn cười tự giễu một cách thê lương.
Tam công tử sẽ không khóc, hắn chỉ biết cười, giả vờ như không có chuyện gì.
Người đời đều mong Tam công tử c h ế t, bọn họ hận hắn đến thấu xương.
Nhưng mà, bọn họ quên mất, trước kia Tam công tử cũng đã từng bảo vệ bọn họ.
Năm Nguyên Hòa thứ ba, Tam công tử mới nhậm chức Phiêu Kỵ Hiệu úy, dẫn theo tám trăm kỵ binh dũng mãnh, bỏ xa đại quân mấy trăm dặm, c.h.é.m g i ế t, bắt sống giặc;
Năm Nguyên Hòa thứ tư, Tam công tử được thăng làm Phiêu Kỵ Tướng quân, dẫn binh đánh tan quân đội của Hồn Hưu Vương, Phù Đồ Vương chiếm đóng vùng đất phía tây xa xôi, tiêu diệt hơn bảy mươi nghìn quân địch.
Năm Nguyên Hòa thứ năm, Tam công tử dẫn quân bắc tiến hơn hai ngàn dặm, vượt núi Ly Sơn, vượt sông Thương Thủy, giao chiến với Man tộc phía nam, tiêu diệt hơn tám mươi nghìn quân địch, bắt sống tộc trưởng.
...
Người đời luôn mau quên, công lao của một người có lớn đến đâu, chỉ cần phạm sai lầm một bước, liền vạn kiếp bất phục.