Chương 10

"Tam công tử, ta đến kỳ nguyệt sự, hôm nay không tiện..."

Hắn ngẩn người, không kịp đề phòng, đột nhiên ôm ngang ta lên.

Ta kêu lên: "Tam công tử..."

Hắn khó có được vẻ mặt nghiêm túc: "Không phải nàng đang chảy m.á.u sao?"

Ta á khẩu không trả lời được.

Đi được vài bước, hắn đột nhiên nhìn ta chằm chằm hỏi: "... Nàng như vậy mà còn cưỡi ngựa?"

Ta cười có chút ngượng ngùng: "Thực ra, không nghiêm trọng đến vậy..."

Hắn nhìn ta với vẻ mặt kỳ quái.

Ta dừng một chút: "Tam công tử, ngài thật hiểu rõ nữ nhân..."

Hắn cũng dừng một chút, cúi đầu chạm vào môi ta, nhếch môi cười: "Nữ sư phụ cũng biết ghen sao?"

Hắn cười lên, đôi môi khẽ nhếch, giống như, môi, của, mèo.

Ta nhìn chằm chằm vào đôi môi xinh đẹp của hắn, có chút mê mẩn:

"Không chỉ biết ghen, mà còn ghen đến mức có thể yểm bùa hại người, Tam công tử, ngài cẩn thận một chút."

Hắn ôm ta đến giường, vừa đắp chăn vừa cười:

"Được lắm được lắm, nữ sư phụ, có bản lĩnh gì, cứ việc thi triển, bổn công tử muốn được mở mang tầm mắt, nữ sư phụ của ta, rốt cuộc lợi hại đến mức nào..."

Nữ sư phụ của ta, hắn nói thật tự nhiên.

Tim ta không khỏi run lên, Tam công tử chui vào trong chăn, ra sức xoa tay.

Ta quay mặt sang hỏi: "Tam công tử, ngài đang làm gì vậy?"

"Xoa tay cho ấm."

Đôi tay thon dài trắng nõn, lộ rõ khớp xương của Tam công tử, giống như ngọc thạch tỏa sáng dưới ánh đèn, khiến người ta khó có thể rời mắt.

"Tay Tam công tử lạnh lắm sao? Hay là, ta ủ ấm cho ngài nhé, tay ta ấm lắm."

Hắn khẽ cười: "Không cần phiền nữ sư phụ."

"Không phiền đâu, dù sao ta cũng rảnh..."

Ta vừa nói, vừa sờ soạng qua.

"Đừng."

Tam công tử từ chối ta.

"À, vậy được rồi."

Thất vọng, ta lúng túng rụt tay về.

Hắn thản nhiên bổ sung một câu: "Không muốn làm nàng lạnh."

Hả?... Tim run lên dữ dội, Tam công tử... vậy mà lại quan tâm ta.

Đầu óc ta có chút choáng váng, ngoan ngoãn nằm xuống, hai tay đặt trên bụng.

Nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng lại có chút bồn chồn lo lắng.

Tam công tử, là bị A Chỉ kí©h thí©ɧ sao?

Hay là có nhận thức sai lầm gì về kỳ nguyệt sự?

Tại sao đột nhiên lại quan tâm ta như vậy?

Ta đang suy nghĩ miên man.

Tam công tử trở mình, nằm nghiêng về phía ta, bàn tay ấm áp đặt lên bụng ta.

Dưới lớp chăn tối om, chúng ta dựa vào nhau rất gần.

Ta nuốt nước miếng, không dám nhúc nhích, nhắm chặt mắt.

Viên ngọc thạch tỏa sáng dưới ánh đèn, le lói phát ra ánh sáng mê hoặc lòng người.