Chương 7: Nghĩ Cách Trở Về Hiện Đại

Trần Tiểu Thiên nghe xong thì sợ hãi.

Bảo vệ cái cóc khô ấy, đến bản thân mình mà ta còn chưa bảo vệ được đây này.

Vào đúng lúc này Trần Tiểu Thiên đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

Ôi chao, nếu ta thuận theo nội dung cốt truyện thì sẽ uống rượu độc của Hàn Thước vào đêm động phòng mà nhận "cơm hộp" về trời. Nếu như ta không tỉnh lại nữa thì có phải sẽ được quay về thế giới hiện thực không nhỉ.

Nghĩ đến đây Trần Tiểu Thiên ngồi thẳng dậy, tinh thần phấn chấn hơn nhiều.

Tử Nhuệ không chú ý tới thay đổi của Trần Tiểu Thiên vẫn cứ nói đâu đâu như cũ:

- Công chúa, đây là quy trình hôn lễ hôm nay, ngài nghe cẩn thận chút nhé. Trước giờ ngài vẫn không thích lễ nghi phiền phức nhưng hôm nay khác biệt, từ ngày đại hôn năm đó của thành chủ thì đã hơn ba mươi năm thành Hoa Viên chúng ta không tổ chức lễ thành hôn tầm cỡ rồi. Lần này liên kết quan hệ thông gia với thành Huyền Hổ thì càng cần tổ chức long trọng, đơn cử như xe hoa diễu phố cần an bài sáu mươi tư xe rước, có thể thấy được thành chủ sủng ái ngài biết bao nhiêu.

Trần Tiểu Thiên càng nghe càng đau đầu không khỏi cắt ngang lời của Tử Nhuệ:

- Dừng.

Tử Nhuệ chớp mắt đã nín thinh mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn Trần Tiểu Thiên.

Mà nàng thì đánh giá Tử Nhuệ từ trên xuống dưới rồi mới nói:

- Cậu tên là Tử Nhuệ nhỉ.

Tử Nhuệ sửng sốt nhìn Trần Tiểu Thiên một hồi mới khó hiểu gật đầu.

Trần Tiểu Thiên nói:

- Bởi vì ban đầu ta muốn kéo dài kịch bản mà tăng số từ nên mới viết cho cậu nhiều lời thoại đến thế. Thật sự trước giờ cậu vẫn cứ lải nhải mãi thế này à.

Tử Nhuệ khó hiểu nhìn Trần Tiểu Thiên mà hỏi:

- Ý của công chúa là gì ạ?

Nàng nghiêm mặt đáp:

- Về sau mỗi câu chỉ cho phép cậu nói mười chữ và cần nói đúng trọng điểm.

Tử Nhuệ như bị trúng sét ngay giữa trời quang, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm:

- Công chúa..

Nàng hừ nhẹ một tiếng ngắt lời y, thuận miệng đáp:

- Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Mười chữ thôi.

Vì mỗi câu chỉ cho nói mười chữ nên Tử Nhuệ ỉu xìu giơ đầu ngón tay lên đếm từng chữ một:

- Xe hoa diễu phố, đi cùng nhị quận chúa.

Diễu phố ư, trong nháy mắt Trần Tiểu Thiên dâng lên dự cảm không hay, sau đó nàng vội vàng lắc đầu nói:

- Cho miễn xe hoa diễu phố.



Ai biết được tên ma đầu Hàn Thước kia có thể bắn nàng vạn tiễn xuyên tim hay không chứ.

Nếu nàng không chết theo nội dung nguyên tác thì lỡ xảy ra sai sót gì thì nàng phải làm sao bây giờ. Quan trọng nhất vẫn là động phòng.

Tử Nhuệ bấm đầu ngón tay đáp:

- Chưa từng có tiền lệ.

Trần Tiểu Thiên cười hắc hắc mang theo vẻ mặt hèn mọn nói:

- Cậu không hiểu. Thành thân của ta và Hàn Thước thì quan trọng nhất phải là nhanh đi uống chén rượu giao bôi. Như vậy ngoài trừ động phòng ra thì miễn hết các nghi thức còn lại.

Tử Nhuệ run lên sợ hãi nhìn Trần Tiểu Thiên hỏi:

- Vậy phải ăn nói thế nào với thành chủ và nhị quận chúa đây ạ?

Trần Tiểu Thiên từ tốn nâng tay vuốt cằm suy nghĩ một lúc mới nói:

- Chuyện này không dễ nói, cậu cứ bảo rằng ta nóng lòng muốn cùng Hàn thiếu quân động phòng.

Trần Thiên Thiên trước vốn là kẻ hoang da^ʍ vô độ, dùng lý do như thế thì không dễ bị bắt bẻ nữa.

Nói xong thì Trần Tiểu Thiên nhấc chân đi ra ngoài, Tử Nhuệ vội vàng chạy theo.

* * *

Trong viện chính của phủ Tinh Tử.

Trần Sở Sở mặc một thân hoa phục đứng trước tấm bình phong sáu cánh vân mây hoa văn phức tạp để đám thị nữ ở bên cạnh giúp cô chỉnh trang y phục trên người. Lúc này có một thị vệ giống như đang bẩm báo tin tức mới biết được cho Trần Sở Sở.

Nghe thấy hành động điên rồ của Trần Thiên Thiên khiến Trần Sở Sở nhíu mày không vui hỏi:

- Miễn xe hoa diễu phố à?

Tử Trúc vội bước lên một bước đáp lời:

- Hồi bẩm nhị quận chúa, chuyện là.. tin tức của dịch trạm truyền ra, Hàn Thiếu quân vội vàng cùng Tam công chúa động phòng.

Nói đến đây Tử Trúc không nhịn được che miệng cười sau đó mới tiếp lời:

- Mọi người bàn tán rằng Tam công chúa yêu thích mỹ sắc gấp đến độ khó nhịn nổi.

Trần Sở Sở vừa nghe thì mặt cô nghiêm lại, thấp giọng khiển trách:

- Tử Trúc, Thiên Thiên là em gái của ta, không được ngôn luận bừa bãi.

Tử Trúc thấy Trần Sở Sở bảo vệ Trần Thiên Thiên thì trong mắt ánh lên sự khó hiểu và bất mãn nhưng trước mặt vẫn tỏ ra cung kính:

- Tiểu nhân biết sai rồi ạ.

Trần Sở Sở thở dài, lời nói có phần không chắc chắn:

- Hàn Thước là lương phối tốt nhất rồi, mong rằng sau khi Thiên Thiên lập gia đình có thể điềm tĩnh hơn một chút.



Nói xong Trần Sở Sở dường như nhớ đến điều gì, vẻ mặt đầy cưng chiều mà lắc đầu:

- Thiên Thiên gì cũng tốt chỉ có điều hơi bừa bãi chút thôi.

* * *

Trong phòng khách của dịch trạm, Hàn Thước đã mặc hỷ phục xong xuôi, nhưng vẻ mặt thì phiền muộn u ám, dù khoác trên người cả bộ đồ cưới đỏ thẫm cũng không giúp hắn toát ra chút vui vẻ nào.

Nếu bị người ngoài thấy được chắc sẽ cho rằng không phải hắn thành thân mà là đi chịu tang.

Một lát sau Bạch Cập lặng lẽ vào gian phòng và đóng cửa lại. Sau đó lấy một bình bạch ngọc đựng Đoạn Hồn Tán đưa thẳng cho Hàn Thước.

Vẻ mặt Hàn Thước ngưng trọng, ngón tay vuốt trên thân lọ bạch ngọc, ánh mắt hơi nâng lên nhìn Bạch Cập.

Bạch Cập nhỏ giọng giải thích:

- Thiếu quân, loại độc này có tên là Đoạn Hồn Tán vô sắc vô vị, một khi đã trúng thì sẽ chết bất đắc kỳ tử, gϊếŧ người vô hình có điều tra thế nào cũng không thể tra ra ngài được.

Hàn Thước nghe vậy thì hơi gật đầu, cất lọ thuốc độc vào trong tay áo.

Thấy hắn đã cất Đoạn Hồn Tán đi, Bạch Cập lúc này nhớ ra còn cây dao găm nhỏ vội đưa tiếp cho hắn.

Y nhỏ giọng giải thích:

- Thuộc hạ nghe ngóng được võ công của Tam công chúa rất tốt, ngài mang theo cái này để phòng ngừa vạn nhất. Dù thế nào đi nữa thì trong sạch của Thiếu quân là quan trọng nhất.

Dứt lời Bạch Cập đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Thước dọa sợ mà phải lùi nửa bước.

- Ta thấy ngươi ở thành Hoa Viên này ngu người rồi. Theo ngươi nếu đêm nay ta và nàng ta có làm chuyện gì đó thì ai là người được lợi nhất hả?

Bạch Cập nghe Hàn Thước nói mới nhớ tới thành Huyền Hổ bọn họ vốn nam tôn nữ ti, trong nhất thời y xấu hổ không thôi liền cất dao găm đi:

- Thuộc hạ cả nghĩ rồi ạ.

Hàn Thước hừ lạnh một tiếng, tiện tay cầm chén trà chỏ ước lượng chút rồi ném ra ngoài. Trong nháy mắt bình hoa cách vài mét đã bị ném vỡ nát nhưng trên bức tường đằng sau bình hoa đó còn găm lại chiếc chén nguyên vẹn do khi nãy Hàn Thước mới phóng ra. Hoàn chỉnh toàn vẹn.

Vẻ mặt Hàn Thước lạnh đến cực điểm, mở miệng nói:

- Trần Thiên Thiên bạo ngược thành tính, điêu ngoa ngang ngược, được thành chủ thành Hoa Viên thiên vị sủng ái tới cỡ này. Đêm nay nàng ta chết chưa hết tội đâu.

Bạch Cập nghe xong liền cúi người vái một vái với vẻ cực kỳ cung kính đáp:

- Thiếu quân anh minh.

Đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa. Bạch Cập nhìn Hàn Thước rồi xoay người ra mở cửa, sau đó có một vị nữ quan bước vào.

Nhiều thế hệ thành Hoa Viên đều theo nữ tôn nên quan viên nơi đây tất nhiên đều là phụ nữ, vị nữ quan trước mặt tuổi ngoài bốn mươi nhưng so ra thì khí khái anh hùng gấp nhiều lần phụ nữ thành Huyền Hổ.

Hàn Thước thu hết nhuệ khí trên mặt lúc nãy lại, trở về bộ dạng ốm yếu mà ho lên hai tiếng.

Nữ quan khom người hành lễ với Hàn Thước, nói:

- Hồi bẩm thiếu quân, Tam công chúa vừa mới dặn dò cho miễn xe hoa diễu phố ạ.