Trần Tiểu Thiên khóc cạn nước mắt:
- Mọi người bình tĩnh lại đi mà, nghĩ cách khác không được hay sao?
Hàn Thước an ủi Trần Tiểu Thiên:
- Nàng không biết Long cốt có ý nghĩa thế nào với dân chúng đâu, nàng lấy trộm long cốt chữa bệnh tim cho ta, ta phải nhận phạt mới có thể giải nguy cho nàng.
Trần Tiểu Thiên khó xử.
Thành chủ cũng chậm rãi mở lời:
- Thiên Thiên, dù sao con cũng là quận chúa của một thành, mọi người còn gọi con là "Tam công chúa" thì con không trốn thoát nổi trách nhiệm đâu.
Trần Tiểu Thiên nghe vậy, dường nghĩ lóe ra sáng kiến, nàng đột nhiên nói to:
- Quận chúa à, nếu con không phải quận chúa thì không phải chịu trách nhiệm hay không ạ.
Mọi người đều sửng sốt. Còn thành chủ thì không vui, giọng bà trầm thấp hỏi:
- Con biết con đang nói gì không?
Trần Tiểu Thiên sốt ruột đáp lời:
- Mẫu thân, con giờ đây văn không giỏi võ không còn, chẳng có tác dụng gì nữa rồi, ngài phế con làm thường dân đi, cái danh Tam công chúa này con không làm nữa còn không được ạ.
Thành chủ lạnh lùng quát:
- Nói bậy. Con là con gái của ta, sao không xứng làm quận chúa.
Thành chủ tựa như sắp nổi cơn thịnh nộ thì Tang Kỳ lại cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó bên tai thành chủ.
Tang Kỳ khuyên:
- Thành chủ, tình cảm của Tam công chúa và Hàn Thước kiên cố hơn vàng, nếu còn đôi co nữa e rằng tỉnh cảnh của Tam công chúa sẽ càng rắc rối.
Thành chủ nhìn Hàn Thước đang bảo vệ Trần Tiểu Thiên, chậm rãi thở dài một cái, lúc này mới miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng mình xuống, bà nói:
- Thiên Thiên, con có biết nếu con thành thường dân sẽ là tình cảnh thế nào không.
Trần Tiểu Thiên vỗ ngực, không cần nghĩ ngợi mà nói:
- Con không sợ, con có Hàn Thước đây rồi.
Hàn Thước động tâm nhìn Trần Tiểu Thiên, không nhịn được mà hỏi:
- Nàng tin tưởng ta như vậy ư?
Nàng gật đầu với vẻ mặt kiên định. Trong lòng tự nhủ: Dù sao, Hàn Thước cũng là nam chính đấy nhé.
* * *
Trong phòng nghị sự ở phủ Thành chủ.
Tang Kỳ truyền lại lệnh của thành chủ, chậm rãi tuyên chỉ trong phòng nghị sự:
- Con gái Trần Thiên Thiên của Thành chủ ngoan liệt bất kham, tổn hại truyền thống tổ tông, chạm vào Long cốt, hỏng đi vận thế thành ta, phế làm thường dân.
Đợi đến khi Tang Kỳ đọc hết ý chỉ của thành chủ, quan viên bên dưới bắt đầu xôn xao bàn tán.
- Chẳng phải thành chủ sủng ái Tam công chúa nhất à, sao nói phế liền phế làm thứ dân luôn vậy?
- Cứ phế thẳng như vậy, công văn chúng ta suy nghĩ kỹ càng để nghiêm trị Tam công chúa của chúng ta phải đọc thế nào được.
- Đây là thành chủ tiên hạ thủ vi cường.
Nhiều quan viên đều đang bàn luận, thương lượng đối sách.
Dương ty hộ và một quan viên nháy mắt với nhau, đứng ra nói chuyện thay Hàn Thước và Trần Tiểu Thiên.
Dương ty hộ nghiêm túc nói:
- Nếu tam công chúa đã bị phế làm thường dân thì chuyện lấy trộm Long cốt cũng nên dừng ở đây thôi.
Các quan viên khác cũng liền lên tiếng:
- Thần tán thành ạ.
Toàn bộ thành Hoa Viên này có ai không biết thành chủ thương yêu tam công chúa nhất.
Lúc này bất đắc dĩ thành chủ mới phải phế Tam công chúa, nhất định bà đang rất đau lòng nên mọi người đều không dám tìm xui xẻo vào lúc này, đều đồng thanh đáp:
- Thần tán thành.
Sau khi nói xong, mọi người lại bắt đầu nhỏ tiếng bàn luận:
- Thế thì chức thiếu thành chủ của chúng ta chẳng phải là..
Tất nhiên thành chủ cũng biết rõ điểm này, vẻ mặt bà phức tạp liếc qua Trần Sở Sở.
Lưu ty ngân mừng rỡ nhìn sang Trần Sở Sở, thấy cô yên lặng thì đành thu hồi lại vẻ vui mừng.
Thành chủ thở dài một tiếng, giọng điệu nặng nề nói tiếp:
- Xong rồi, giải tán đi.
Nói xong, thành chủ phất tay áo rời đi.
* * *
Trong thư phòng của Bùi phủ.
Bùi Hằng đang luyện chữ, còn tùy tùng đang theo hầu y nghiền mực.
Đúng lúc này Tô Mộc mang theo ba quyển sách bước đến rồi đặt chúng lên bàn, y nhìn Bùi Hằng đang chuyên tâm luyện chữ tựa như muốn nói lại thôi.
Tô Mộc do dự hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng:
- Tiểu nhân vừa nghe nói, Tam công chúa lấy trộm Long cốt bị phế làm thường dân rồi ạ.
Bùi Hằng nghe vậy, chiếc bút đang nâng trên tay cũng dừng lại giữa khoảng không, một giọt mực rơi xuống trang giấy.
Bùi Hằng giương mắt khϊếp sợ nhìn về phía Tô Mộc:
- Cậu nói gì vậy?
Tô Mộc đáp:
- Hình như trên phố đều đồn đãi vậy, bệnh tim của thiếu quân được chữa khỏi, tam công chúa bị phế làm thường dân.
Gã tùy tùng bên cạnh cũng thêm mắm dặm muối kể những tin đồn mà mình nghe được.
Tùy tùng giáp chêm câu:
- Còn không phải à, đều nói rằng giờ đây bệnh tim của Hàn thiếu quân đã khỏi hẳn, một người có thể đánh mười người.
Gã tùy tùng ất thấy sắc mặt của Bùi Hằng không vui liền vội vàng nói:
- Sao có thể thế, rõ ràng Hàn thiếu quân không thể sống quá hai mươi tuổi, hắn không chết thì hôn ước của công tử chúng ta và Tam công chúa phải làm sao bây giờ.
Nhưng vừa nói xong thì tên hầu ất lại nhỏ giọng lầm bầm:
- Chẳng còn là Tam công chúa gì nữa rồi.
Đám tùy tùng nhìn Bùi Hằng còn Bùi Hằng thấy hơi bối rối, y đặt bút xuống còn cõi lòng đầy lo lắng.
- Nếu lúc này Lâm Thất đến làm khó Tam công chúa thì..
Tô Mộc lo lắng nói với Bùi Hằng khiến vẻ mặt Bùi Hằng càng thêm nặng nề.
* * *
Trên đường cái thành Hoa Viên, cột công cáo đã dán lệnh của Thành chủ, mọi người đang vây xem bàn tán rôm rả.
- Đã nghe nói chưa, phế Tam công chúa Trần Thiên Thiên thành thường dân, hoàn toàn thất sủng rồi đấy.
- Tam công chúa là kẻ bại gia, dám động vào Long cốt làm hỏng vận thành ta.
- Thành Hoa Viên chúng ta lại có loại người như này còn có thể tốt đẹp sao.
- Thành sẽ vong rồi.
- Nghe chuyện chưa, hiện tại Trần Thiên Thiên không chỉ thất sủng mà võ công cũng mất sạch, chỉ là một tên bỏ đi thôi.
- Ồ thế thì những chủ nợ trước kia sẽ đứng chật cửa đấy.
* * *
Cách đó không xa, Lâm Thất đắc ý nhìn hết thảy mọi chuyện, khóe miệng cô chậm rãi giương lên nụ cười đầy ác ý.
* * *
Trong tông học đường, tại phòng đọc sách, mọi người đều đang bàn tán rôm rả.
Từ đầu đến cuối Tô Mộc không hé một lời chỉ chăm chú tìm sách.
Học sinh giáp nói:
- Các người nói về sau tam công chúa còn đến Tông học đường nữa không?
Học sinh ất thêm vào:
- Chỉ có con cái thành chủ và quan viên mới có thể học tại Tông học đường, Tam công chúa bị phế tất nhiên không thể đến nữa.
Lời này vừa thốt ra thì vẻ mặt mọi người đều tràn đầy hâm mộ.
Học sinh bính tiếp lời:
- Các người nói có phải ngài ấy cố ý hay không. Nếu thế thì Tam công chúa không cần phải đi học nữa rồi. Vì để trốn học mà..
Trần Nguyên Nguyên ở một bên tìm sách, nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người thì chỉ im lặng lắc đầu.
Tử Niên đứng bên cạnh có chút nghi hoặc hỏi:
- Quận chúa, vì sao người không lo lắng chút nào cho Tam công chúa ạ.
Trần Nguyên Nguyên nghe vậy chỉ nở nụ cười trao phúng, giọng điệu lãnh đạm đáp:
- Ngay cả long cốt mà muội ấy còn dám động vào thì nơi nào cần cho ta lo lắng thay nữa.
Nói đến đây, cô lại vuốt đôi chân tàn phế của mình, giọng nói đầy chua xót nói tiếp:
- Hai chân ta trúng độc bị phế nhiều năm như vậy mà muội ấy cũng không lấy trộm long cốt chữa thương cho ta.
Tử Niên bất đắc dĩ nói:
- Long cốt cũng không thể trị thương thế này cho ngài ạ.
Tất nhiên Trần Nguyên Nguyên hiểu rõ điều này, chỉ là vẫn còn hơi không cam lòng:
- Lỡ như có thể chữa.
Tử Niên oán trách:
- Quận chúa.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tử Niên, Trần Nguyên Nguyên tiếp tục lắc đầu, nhàn nhạt đáp:
- Thôi được rồi, ngược lại ta cảm thấy hiện tại muội ấy giống một con người hơn, có thể vì cứu người khác mà bản thân bị phế thành thường dân. Dù sao mẫu thân sủng ái muội ấy nhất, dù không làm quận chúa thì với muội ấy cũng không có gì khác biệt.
Một trận gió nhẹ thổi đến khiến Trần Nguyên Nguyên bất giác ôm lấy thân mình.
Cô quay đầu nhìn Tử Niên phân phó:
- Cậu đi lấy áo choàng cho ta.
- Vâng.
Tử Niên đáp lời liền bước nhanh rời đi.