Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tam Công Chúa Trong Lời Đồn

Chương 5: Cách Tên Sao Chổi Hàn Thước Càng Xa Càng Tốt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong chớp mắt Trần Tiểu Thiên vội đưa tay đỡ lấy chén rượu nhưng đã không kịp nữa rồi, vẻ mặt cô dữ dằn khi phải trơ mắt nhìn ly rượu bị rơi xuống nát vụn.

Trần Tiểu Thiên nhìn đống bừa bộn kia không nhịn được đưa tay ôm lấy ngực mà tự nhủ "Lợn chết không sợ nước sôi*, đừng đau lòng".

Không đau lòng sao được. Những khoản này đều tính trong tiền nhuận bút của mình cả, có phải nhặt được trên đường đâu chứ.

Trong đại sảnh vang lên tiếng chén rượu bị ném vỡ nát, nhạc công giáp miệng còn vương nụ cười, tỉnh lại đầu tiên.

Nhạc công giáp hô:

- Nhanh tỉnh dậy cả đi, Tam công chúa tỉnh rồi đấy, còn đập chén nữa cơ.

Vừa nói xong thì các nhạc công khác cũng thức dậy, đứng lên chỉnh trang lại dung nhan, các thị nữ bưng chậu rửa mặt đã đến trước cửa.

Trong phòng ngủ Trần Tiểu Thiên sững sờ mặc cho đám thị nữ hầu hạ.

Thị nữ dâng chậu đồng lên, Trần Tiểu Thiên thẫn thờ rửa mặt.

Thị nữ dâng chén vàng đến, Trần Tiểu Thiên đờ đẫn súc miệng.

Thị nữ dâng áo bào tới, Trần Tiểu Thiên ngây ngẩn mặc lên người.

Nhạc công đã xếp thành một hàng nối đuôi nhau đi vào rồi đồng loạt phúc thân hành lễ với Trần Tiểu Thiên.

- Thỉnh an Tam công chúa, cảm tạ Tam công chúa chiếu cố.

Tận lúc này Trần Tiểu Thiên vẫn chưa tỉnh táo lại chỉ theo bản năng đờ đẫn đáp:

- Các người, bao nhiêu tiền tất cả?

Trần Tiểu Thiên nói dứt lời dường như cảm thấy chữ "tiền" này đang vọng lại bên tai cô vô tận, càng lúc càng xa.

Nhạc công giáp đáp lời:

- Một đêm của tiểu nhân tựa ngàn vàng.

Nhạc công ất họa theo:

- Một đêm của tiểu nhân chín trăm.

Nhạc công bính vội chen thêm:

- Tiểu nhân một đêm tám trăm.

Các nhạc công lần lượt báo giá.

Trần Tiểu Thiên càng nghe càng tuyệt vọng, dãy số tổng tiền phải trả do cô tưởng tượng ra đang nảy số liên tục trên đỉnh đầu mình.

Nhạc công đinh nhìn thấy vẻ mặt Trần Tiểu Thiên dường như không vui, sau đó liền vội vàng nói:

- Nhưng được cùng Tam công chúa uống rượu thì tiểu nhân miễn phí toàn bộ.

Trần Tiểu Thiên nghe vậy bỗng dưng hoàn hồn còn kinh ngạc bật dậy hỏi:



- Miễn phí à?

Trong chớp mắt dãy số trên đỉnh đầu Trần Tiểu Thiên tiêu tan không còn một mảnh, tinh thần vui vẻ trở lại.

Trần Tiểu Thiên mừng thầm trong chốc lát nhưng rất nhanh đã nhận ra điều bất thường. Cô mở to đôi mắt của mình, nói:

- Không phải, các người vừa nói gì vậy, gọi tôi là Tam công chúa sao?

Nhạc công không hiểu ý tứ của Trần Tiểu Thiên, cả đám nhìn nhau không ai dám lên tiếng trả lời.

Trần Tiểu Thiên kinh hãi nhìn đám nhạc công và thị nữ trước mắt, vẻ mặt bọn họ đều niềm nở quan tâm mình không giống diễn kịch chút nào.

Đúng lúc này dường như Trần Tiểu Thiên nhớ ra gì đó khiến sắc mặt cô đen lại, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy hoa văn đóa sen trong đại sảnh.

Khắp nơi trong đại sảnh của ty giáo phường đều có thể nhìn thấy họa tiết hoa sen đỏ có đường nét tinh xảo và phức tạp. Hơn nữa màu đỏ của hoa sen trong Ty giáo phường không có vẻ thanh cao tinh khiết như đóa sen bình thường mà lại có sắc thái lả lướt quyến rũ.

Thấy thế vẻ mặt của Trần Tiểu Thiên trầm xuống nghĩ không thể trùng hợp như vậy chứ?

Sau khi tỉnh táo lại cô vội vàng xem xét cổ tay của các nhạc công khác thì thấy họ đều đeo chiếc xuyến hoa sen giống y hệt nhau, bên trên vòng tay còn được trang trí chuông lục lạc sẽ vang tiếng đinh đang theo nhịp mỗi bước chân.

Vẻ mặt của Trần Tiểu Thiên đầy kinh sợ và khó tin. Sau khi biết được chuyện này Trần Tiểu Thiên mới tập trung nhớ lại xung quanh mà tự hỏi "lẽ nào nơi này là.."

Đúng lúc này Trần Tiểu Thiên nghĩ tới điều gì đó liền bước nhanh tới bục cửa sổ mà dùng sức đẩy mạnh cánh cửa.

Cô liếc nhìn thấy cảnh sắc đường cái của thành Hoa Viên. Đương lúc sáng sớm đã có vài người qua lại trên đường mà đa số đều là phụ nữ giống hệt như trong kịch bản mà Trần Tiểu Thiên viết.

Trong Giáo phường ty, Trần Tiểu Thiên đóng mạnh cửa lại và hít sâu một hơi.

Xong rồi vậy là cô đã kẹt lại trong chính kịch bản của mình rồi.

Trần Tiểu Thiên dần nhớ lại..

Nguyên nhân trong thành Hoa Viên phụ nữ đương gia làm chủ bởi vì nơi đây trời sinh nữ nhân tôn quý còn nam nhân thì thấp kém, gia đình bình thường sinh được đứa con gái thì quý báu như nhặt được vàng.

Dù là quan văn hay quan võ đều do phụ nữ đảm nhiệm, đàn ông không thể làm quan cũng không có tư cách đọc sách, học chữ nên vậy mới có câu "nam tử không tài mới là đức".

Giai cấp xã hội xếp theo thứ tự giảm dần từ sĩ - nông - công - thương - cuối cùng là đàn ông, nói cách khác thì nam giới ở tầng dưới cùng của xã hội.

Tại thành Hoa viên ngay cả diễn viên ca cơ đi hiến nghệ cũng đều là đàn ông.

Đều, là, nam, nhân, đấy..

Trong giáo phường ty có một nam tử tuyệt sắc bước đến trước mặt Trần Tiểu Thiên.

Lòng cô như suy sụp. Cô biết rõ mình đã biến thành cái người mà cô gọi là Tam công chúa Trần Thiên Thiên của thành Hoa Viên.

Đám thị nữ và nhạc công nhìn nhau nhưng vì biết bình thường tính tình Trần Thiên Thiên vốn hỉ nộ vô thường nên không ai dám mở miệng nói năng.

Trần Tiểu Thiên nhìn quanh phòng, ẩm thực mỹ tửu trên bàn hóa "xa hoa da^ʍ dật", một đám mỹ nam thành "hoang da^ʍ vô độ", bức tranh bị vẽ bậy trên tường đúng là minh chứng cho kẻ không học vấn không hiểu biết.

Trong lòng Trần Tiểu Thiên vang lên chuông cảnh báo: Nàng thế mà lại đi ép hôn người ta giữa đường, kết quả là ngày đại hôn bị nam chính Hàn Thước dùng ly rượu độc tiễn đi Tây Thiên, trở thành nhân vật nữ quần chúng hết đất diễn khi mới tập ba.

Nghĩ đến điều này khiến Trần Tiểu Thiên tạm thời không thể chấp nhận nổi, nhưng dường như nhớ ra điều gì khiến cô vội vàng nhìn thị nữ bên cạnh hỏi:

- Bây giờ là tập mấy rồi thế?



Thị nữ nghi hoặc nhíu mày đáp:

- Tập mấy nào ạ?

Trần Tiểu Thiên đập mạnh vào thành giường mà nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Nghĩa là câu chuyện diễn biến đến đâu rồi?

Vừa dứt lời trong khi thị nữ chưa kịp trả lời thì tùy tùng Tử Nhuệ đã vội vàng bưng khay y phục bước vào.

Tử Nhuệ liếc mắt nhìn thấy Trần Tiểu Thiên thì mừng rỡ nói:

- Công chúa, hỷ phục xong rồi ạ.

Trần Tiểu Thiên thầm hô không ổn "chẳng phải hỷ phục là váy cưới đấy à".

- Chẳng phải đây là đồ ngài cần đó sao.

Tử Nhuệ vỗ đùi liền vội vàng nói với Trần Tiểu Thiên:

- Công chúa của tôi ơi, hôm nay là ngày đại hôn của ngài, bọn tiểu nhân đều gắng sức may đo hỷ phục thêu thùa kim tuyến cho kịp đấy, ngài mau mặc thử xem có vừa hay không ạ.

Khóe miệng Trần Tiểu Thiên giật giật:

- Tập 3 à, ha.. ha..

Trần Tiểu Thiên vừa gượng cười vừa nhìn váy cưới vừa được mang đến, tựa như ảo giác cô thấy xuất hiện ký hiệu deadline trên đó.

- Công chúa, ngài sao vậy ạ?

Tử Nhuệ khó hiểu hỏi lại. Trần Tiểu Thiên liền đẩy Tử Nhuệ ra, theo phản xạ có điều kiện nhảy phắt lên giường mà run lẩy bẩy.

Tử Nhuệ không hiểu Trần Tiểu Thiên rốt cuộc là có chuyện gì, liền mở miệng nói lần nữa:

- Tiểu thư, giờ lành sắp đến ngài mau mặc hỷ phục đi nghênh hôn thôi, Hàn thiếu quân vẫn đang đợi ngài ở dịch quán đấy.

Không nhắc đến Hàn Thước thì thôi, vừa nhắc đến đã dọa Trần Tiểu Thiên sợ hãi:

- Ta không mặc đâu mau đem đi đi. Đây không phải váy cưới mà là áo tang. Ta còn lâu mới thành thân với cái đồ sao chổi Hàn Thước này phải càng tránh xa càng tốt.

Hàn Thước rốt cuộc là hạng người gì thì không ai hiểu rõ hơn Trần Tiểu Thiên cả.

Hiện giờ cô mà khoác váy cưới đi nghênh hôn thì có khác nào rửa sạch cổ chờ người chém đâu.

Muốn cô nhanh dâng đầu tặng người hả, trừ khi não úng nước.

* * *

* Rận nhiều rồi thì không sợ ngứa, nợ nần nhiều không ngại nhắc nhở. Hoặc cũng có thể hiểu theo nghĩa: Lợn chết không sợ nước sôi.

* Nhận cơm hộp: Nghĩa là bị cho ra rìa, trở thành người hóng chuyện ven đường.

* Sau này đến khi Trần Tiểu Thiên thật sự chấp nhận trở thành chủ nhân thân thể này thì sẽ đổi ngôi xưng từ "cô" thành "nàng" cho đồng nhất.
« Chương TrướcChương Tiếp »