Trần Tiểu Thiên chẳng cần nghĩ ngợi mà đáp luôn:
- Đương nhiên, dưới ánh trăng mỹ nhân không cười há chẳng phải đã phụ cảnh đêm đẹp ư?
Hàn Thước nghiêm túc nhìn Trần Tiểu Thiên hỏi:
- Công chúa muốn thưởng cảnh đêm cùng Hàn mỗ à?
Trần Tiểu Thiên hơi xấu hổ ngoảnh mặt sang bên khác, lại còn đứng dịch sang bên cạnh một chút, sau hồi lâu mới mở miệng nói:
- Không phải bây giờ chúng ta đang cùng nhau đó à.
Nói xong nàng đánh giá nồi lẩu trên bàn rồi nhìn Hàn Thước nói:
- Mời thiếu quân.
Hàn Thước nghe vậy thì đặt quà tặng sang một bên rồi ngồi xuống. Tay nàng chống trên mặt bàn, nâng mặt nhìn Hàn Thước mà nở nụ cười nói:
- Mặc kệ huynh lo lắng chuyện gì, không có gì là một nồi lẩu không giải quyết được, một nồi không được thì hai nồi.
- Luận điệu gì đây chứ.
Hàn Thước hơi sửng sốt không khỏi thốt thành lời. Mà Trần Tiểu Thiên thì tiếp tục hùng hồn đáp:
- Đây là "phương pháp nồi lẩu", câu thứ hai trong phương pháp này đó là muốn biết một người có thật lòng đối tốt với một người hay không thì phải xem người đó có nguyện ý gắp miếng ngon nhất cho đối phương không. Ừm, miếng thứ nhất này gắp cho huynh trước.
Nói xong thì Trần Tiểu Thiên gắp miếng dạ dày đã nhúng chín đặt vào trong đĩa của Hàn Thước.
Hắn nhìn nàng gắp miếng dạ dày thì do dự nói:
- Ta mắc bệnh tim, không thể ăn cay.
- Ồ, thế thì ta ăn, ta thích ăn cay.
Trần Tiểu Thiên lúng túng đáp rồi gắp thẳng miếng dạ dày từ trong đĩa của Hàn Thước vào miệng mình mà ăn, trông biểu cảm cực kỳ hài lòng.
Nàng lại nếm thử một ít nước dùng, vừa cười vừa kể:
- May mà ta chuẩn bị nồi lẩu uyên ương.
Hàn Thước nhìn nàng thao tác luôn tay thì âm thầm lôi bình bạch ngọc ra cầm vào lòng bàn tay mình.
Trong nồi uyên ương thì phần canh đỏ đã sôi sùng sục trong khi phần nước trong thì chưa sủi tăm.
Hàn Thước nhìn cảnh này thì bỗng hứng thú hỏi:
- Canh nước đỏ và canh nước trong rõ ràng không thể hòa vào nhau, không cùng loại thì không nên cho vào cùng một nồi. Nàng thích ăn cay thì nên đổ đầy canh nước đỏ há chẳng tốt hơn.
Dây thần kinh của Trần Tiểu Thiên vẫn luôn thô hơn người thường nghe lời Hàn Thước nói cũng không nhận ra ý tứ khác trong đó, tự cho là không đúng mà đáp:
- Một nồi nước cay thì huynh không thể ăn. Ăn lẩu thì tất cả mọi người phải cùng ăn mới vui vẻ. Mới có câu sự thống nhất giữa hai mặt đối lập, ai nói lập trường khác nhau thì không thể hòa hợp chứ. Nồi lẩu uyên ương có một bên nước cay một bên nước trong, trong cùng một nồi thiếu bên nào cũng không được.
Hàn Thước nghe xong thì ánh mắt trầm xuống, lặp lại câu cuối cùng Trần Tiểu Thiên vừa mới nói:
- Thiếu bên nào cũng không được.
Vừa nhắc lại, vừa siết chặt bình bạch ngọc trong tay, nội tâm hắn càng trở nên mâu thuẫn.
Nàng nhìn ra chút dị thường trên sắc mặt của Hàn Thước không khỏi cau mày nói:
- Huynh đừng lo lắng, nhân lúc nóng hổi ăn luôn thôi nếu không ta ăn hết sạch đấy.
Nhưng nàng nói xong thì Hàn Thước vẫn không định nhấc đũa. Trần Tiểu Thiểu quay đầu sang nói với hắn:
- Ta biết rồi, huynh muốn uống rượu phải không, ta cũng sớm cho chuẩn bị đầy đủ.
Vừa nói xong không đợi hắn mở miệng đáp thì nàng đã xoay người lấy ra hai bình rượu.
Nàng nói với hắn:
- Huynh có bệnh tim không thể uống rượu, đây là nước hoa quả do ta đặc chế có nồng độ cồn rất thấp.
Vừa nói thì nàng vừa rót ra hai chén rồi bưng đến trước mặt Hàn Thước.
- Hôm nay là ngày đặc biệt, ta lấy chén rượu nhạt kính thiếu quân.
Trần Tiểu Thiện cụng chén rượu của Hàn Thước lại uống một hơi rồi đặt chén sang một bên.
Hàn Thước thấy thế chỉ cười khổ một tiếng. Sau đó lén lút cất bình bạch ngọc đi, mượn rượu tiêu sầu uống cạn chén rượu hoa quả.
Hắn nói:
- Hàn mỗ kính công chúa.
Trần Tiểu Thiêng choáng váng hơi men, lớn tiếng đáp Hàn Thước:
- Không ngờ cũng có một ngày ta và huynh ngồi xuống uống rượu vui vẻ với nhau.
Trong hoa viên ngập tràn xuân sắc, hai người nâng ly cạn chén vừa nhìn nhau vừa cười.
Một lát sau Trần Tiểu Thiên đã ngấm men say bắt đầu mượn rượu nói nhảm, Hàn Thước lúc này cũng bắt đầu chếnh choáng.
Nàng vỗ bàn chỉ Hàn Thước mà nói:
- Nào chuối tiêu, ta mời huynh. Cảm ơn huynh đã tha một mạng cho quả cam.
Nàng lảo đảo đứng dậy mời rượu Hàn Thước, nhưng đứng không vững chuẩn bị té ngã thì Hàn Thước vội vàng bước đến đỡ lấy nàng. Nhưng chân cũng lảo đảo khiến cả hai người ngã vào bụi hoa bên cạnh.
Cánh hoa rực rỡ tung bay rơi trên người Trần Tiểu Thiên và Hàn Thước.
Nàng ghé vào ngực Hàn Thước mà lẩm bẩm:
- Huynh yên tâm, có ta ở đây thì chắc chắn không giương mắt nhìn huynh chết đi, nhất định sẽ có kỳ tích, dù không có thì ta cũng sẽ tạo ra kỳ tích.
Hàn Thước hơi sửng sốt rồi liền nói:
- Thật ra.. ta đã tìm được cách chữa bệnh tim.
- Ồ?
Trần Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn Hàn Thước. Hắn bất đắc dĩ cười rồi khẽ lắc đầu đáp:
- Nhưng ta không muốn làm như vậy.
Vừa dứt lời thì Trần Tiểu Thiên lại áp vào ngực Hàn Thước mà tiếp tục lầm bầm:
- Hây a..
Sau khi nàng làu bàu hai tiếng thì cứ vậy mà nằm sấp ngủ thẳng.
Hắn vô thức định đẩy nàng ra nhưng tay lại nhẹ nhàng đặt trên đầu của Trần Tiểu Thiên mà bất đắc dĩ nhìn nàng rồi tự nói một mình:
- Tam công chúa quả thật không có chút phòng bị nào với Hàn mỗ.
Dưới ánh trăng hai người nằm giữa tán hoa rực rỡ.
* * *
Hôm sau tại sân bắn.
Trong đình hóng mát, thành chủ và Trần Nguyên Nguyên đang nhìn về phía sân bắn, Tang Kỳ và Tử Niên chia ra đứng hai bên sau hai người. Ngoài đình hóng mát là vài tên thị vệ.
Trên bãi tập Trần Sở Sở mặc phục trang riêng đang kéo cung bắn tên còn Tử Trúc đứng đằng sau cô.
Chỉ nghe một tiếng vèo vang lên, mũi tên do Trần Sở Sở bắn đi đã trúng hồng tâm.
Lâm Thất ở bên cạnh thấy vậy vội vàng vỗ tay tán dương:
- Tiễn pháp giỏi.
Trần Sở Sở nghe tiếng thì xoay người lại, lúc này Lâm Thất cũng đã bước đến vừa cười vừa nói:
- Nhị quận chúa không chỉ có học thức uyên bác mà võ nghệ cũng tinh diệu.
Trần Sở Sở nghe được thì chỉ cười lắc đầu đáp:
- Sắp đến ngày thi Thiếu thành chủ, cô cần phải chăm chỉ tập võ sẽ có chức quan tốt chờ cô, ta còn cần tới sự trợ giúp của cô đấy.
Lâm Thất đáp lời:
- Nhị quận chúa yên tâm, chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ. Chờ đến khi ngài trở thành Thiếu thành chủ thì tôi nhất định sẽ tận tâm phụ tá ngài.
Nghe được lời đáp của Lâm Thất, Trần Sở Sở nói tiếp:
- Trong cuộc thi Thiếu thành chủ, ta và Thiên THiên đều là người được đề cử, ai được chọn còn chưa biết được.
Lâm Thất đắc ý nói:
- Ngài cứ đợi xem, Trần Thiên Thiên chắc chắn sẽ mất mặt.
- Lâm Thất. Đừng bàn tán chuyện này nữa.
Trần Sở Sở nhấc tay ra hiệu Lâm Thất im miệng, trên mặt mang theo vẻ nghiêm khắc mà nói.
Nói xong cô lại cầm cung bắn tên, mỗi một tên bay đi đều bắn trúng hồng tâm. Vẻ mặt Lâm Thất ở bên cạnh tràn đầy không cam lòng, còn đang suy nghĩ lời vừa rồi của Trần Sở Sở.
Nhưng rất nhanh Lâm Thất đã khıêυ khí©h nhìn Trần Tiểu Thiên rồi đưa một bộ cung tên cho nàng, cười xùy một tiếng mà khinh thường nói:
- So một trận xem.
Trần Tiểu Thiên vuốt bả vai bị thương, thuận tay gạt cung tên mà Lâm Thất đưa cho minh đi, không ngờ cung tên nặng như vậy nên bị rơi trên mặt đất.