Chương 3: Chỉ Bảo Của Ảnh Đế

Trần Tiểu Thiên sa sút tinh thần đẩy điện thoại ra một bên, cô nhìn bốn chữ số còn dư trong tài khoản trên website, đầu choáng váng như trong mơ cuối cùng trong óc chỉ còn lại một chữ "nghèo".

- Không được.

Trần Tiểu Thiên đột nhiên ngồi bật dậy trước máy tính, ánh mắt sáng quắc nhìn màn hình, trong lòng kiên định.

Vì tiền, cô không thể chết dí trong nhà, cô phải phấn đấu vì nhuận bút của mình.

Ngày hôm sau, kẻ cú đêm như Trần Tiểu Thiên khó khăn lắm mới thức dậy từ sớm, hơn nữa trời mới sáng đã đến phim trường của đoàn quay.

Nếu diễn viên đóng nhân vật nam chính cản trở việc cô nhận nhuận bút thì cô càng muốn biết rốt cuộc nhân vật nam chủ có vấn đề chỗ nào.

Đến đoàn làm phim, Trần Tiểu Thiên báo tên mình rồi theo nhân viên chuyên trách đi tìm diễn viên danh hiệu ảnh đế họ Hàn vốn được chọn vào vai nam chính.

Hàn Ảnh Đế trong trang phục hiện đại đang được nhân viên chuyên trách Ất thắt thiết bị an toàn cho cảnh bay ngược từ trên xuống, mọi người đều bận rộn nên không ai chú ý tới sự có mặt của Trần Tiểu Thiên.

Người giúp Hàn Ảnh Đế treo dây xong, bàn tay vừa ra hiệu, vừa nói:

- Ngón tay cái hướng phía trên nghĩa là phi người lên, hướng xuống dưới thì cần đáp người xuống, có chỗ nào thấy khó chịu thì cứ nói với tôi nhé.

Hàn Ảnh Để vẫn quay lưng về phía Trần Tiểu Thiên, hơi gật đầu. Rồi hai nhân viên chuyên trách xoay người rời đi.

Tuy Trần Tiểu Thiên mang theo khí thế hùng dũng và hiên ngang đến nhưng khi gặp ảnh đế thật sự khó tránh khỏi cảm thấy sợ sệt, giọng nói trở nên lý nhí:

- Chào anh, tôi là biên kịch Trần Tiểu Thiên của "Mãnh hổ ngửi Tường vi".

Nghe thấy lời nói của Trần Tiểu Thiên, Hàn Ảnh Đế mới xoay người lại, vẻ mặt và giọng nói cực kỳ lạnh nhạt:

- Chào cô.

Trần Tiểu Thiên nhìn thấy gương mặt đẹp trai anh tuấn của Hàn Ảnh Đế thì sửng sốt một hồi, trong tích tắc không biết nên nói gì tiếp.

Vừa lúc này có nhân viên công tác cầm loa nhỏ lên hô:

- Các bộ phận chú ý, chuẩn bị.

Hàn Ảnh Đế thản nhiên nhìn Trần Tiểu Thiên tựa hồ đã rõ mục đích đến đây của cô, đáp:

- Tôi nói ngắn gọn thế này, tôi đã xem kịch bản, cảm thấy nhân vật nam chính Hàn Thước do cô tạo dựng còn có vài vấn đề.

Trần Tiểu Thiên nhíu mày:

- Có vấn..



Vừa muốn hỏi tiếp thì chỉ thấy Hàn Ảnh Đế giơ ngón tay cái lên trên, cả người đã bay lên không trung. Anh ở giữa bầu trời bày ra một tư thế anh tuấn nhất.

Nhϊếp ảnh gia ở bên cạnh cũng nhanh chụp vài bức lấy góc đẹp.

Trần Tiểu Thiên bất đắc dĩ đành phải gọi to hơn:

- Anh bảo có vấn đề gì vậy?

Hàn Ảnh Đế giơ ngón cái trỏ xuống dưới, cả người đáp xuống mặt đất. Anh nhìn Trần Tiểu Thiên rồi suy nghĩ chốc lát, liền đáp:

- Theo cô thì động cơ của nhân vật này là gì?

Trần Tiểu Thiên vội vàng giải thích:

- Động cơ của Hàn Thước là lấy được bảo vật trấn thành của thành Hoa Viên có tên là Long Cốt. Hàn Thước là Thiếu thành chủ thành Huyền Hổ, mắc bệnh tim từ nhỏ, chỉ có Long Cốt mới chữa khỏi bệnh của hắn. Nhưng mà trước nay thành Hoa Viên và thành Huyền Hổ vốn luôn xung đột, sao có thể dùng bảo vật chữa bệnh cho hắn, thế nên Hàn Thước mới giả vờ đi ở rể ở thành Hoa Viên, trước tiên nằm gai nếm mặt, khỏi bệnh rồi sẽ trong ứng ngoại hợp mà xâm lược. Hắn lợi dụng nữ chính Trần Sở Sở để chiếm lấy Long Cốt, trở tay liền dẫn binh vây thành đoạt lấy thành Hoa Viên.. Trong lúc quan trọng, hắn mềm lòng thả Trần Sở Sở.. cuối cùng lại chết dưới kiếm của cô.

Bề ngoài thì Hàn Ảnh Đế tựa như đang lắng nghe, nhưng ngón tay cái lại giơ lên trên, nhân viên chuyên trách nhấn thiết bị để anh bay lên không.

Trần Tiểu Thiên đành phải hô to từng tiếng một:

- Hắn, là, anh, hùng, khó, qua, ải, mỹ, nhân.

Hàn Ảnh Đế nghe thấy, ngón tay cái trỏ xuống dưới, cả người đáp xuống đất.

Trong mắt Hàn Ảnh Đế lóe tinh quang, nhỏ giọng nói với Trần Tiểu Thiên:

- Đây chính là chỗ khó hiểu, vì sao Hàn Thước phải thích Trần Sở Sở, chẳng lẽ bởi vì cô ta là nhân vật nữ chính à?

Trần Tiểu Thiên nghe xong thì ho khan một tiếng, vừa định nói chuyện thì Hàn Ảnh Đế lại duỗi ngón tay cái, cả người liền bay lên không trung một lần nữa, tạo dáng trước ống kính, thợ ảnh chớp được khoảnh khắc liền chụp lấy chụp để.

Trần Tiểu Thiên hụt hơi có phần mất kiên nhẫn, ngừng lại một lúc liền hô lớn:

- Nữ, chính, thông minh, xinh đẹp, thiện lương, còn không đủ à?

Hàn Ảnh Đế giơ ngón tay trỏ xuống ra hiệu thả anh hạ xuống đất.

Anh nhìn Trần Tiểu Thiên mà nhíu mày, lắc đầu thuận miệng đáp:

- Nhưng tôn trọng là nền tảng cơ bản của tình yêu. Trong kịch bản của cô thì quy củ của thành Hoa Viên là đàn ông nghe theo phụ nữ, còn quy củ của thành Huyền Hổ là phụ nữ nghe theo đàn ông. Tôi thấy Hàn Thước ở trong một tình huống bất bình đẳng làm sao có thể yêu một người phụ nữ được. Huống chi dưới ngòi bút của cô thì Hàn Thước có vẻ tự cao tự đại, không coi trọng phụ nữ.

Vậy ư. Trần Tiểu Thiên cúi đầu suy xét nhưng chưa kịp nghĩ ngợi thì ngẩng đầu đã thấy Hàn Ảnh Đế phi thân lên cao.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Tiểu Thiên tức giận trong lòng, không nhịn nổi nữa mà giật loa của nhân viên công tác, hô lớn:



- Vậy anh thấy như chúng ta lúc này là tôn trọng à?

Giữa không trung Hàn Ảnh Đế sửng sốt khi nghe thấy cô hỏi, lại nhìn toàn bộ thành viên đoàn phim đang nhìn Trần Tiểu Thiên và mình mà suy diễn, không khí lúng túng bao phủ trường quay.

Chốc lát sau Hàn Ảnh Đế trỏ ngón cái xuống, bay tới trước mặt Trần Tiểu Thiên.

Hàn Ảnh Đế ỷ vào ưu thế chiều cao của mình mà từ trên cao nhìn chằm chằm Trần Tiểu Thiên thấp hơn, hứng thú đáp:

- Hai người bất bình đẳng nên không thể hiểu nhau được chứ càng đừng nói yêu nhau. Giống như cô và tôi, cô sẽ thích người như tôi à?

Trần Tiểu Thiên nghe vậy liền sững sờ, mặt bỗng dưng ửng đỏ.

- Bịch, bịch, bịch..

Tiếng tim đập của Trần Tiểu Thiên càng rộn ràng hơn theo ánh mắt nhìn chăm chú của Hàn Ảnh Đế.

Hàn Ảnh Đế khẽ cười một tiếng, nói:

- Cô muốn khắc họa chủ nghĩa nữ quyền trong kịch bản, nhưng theo tôi thấy chẳng khác gì công kích nam quyền, cái bình đẳng mà cô hướng đến cũng chẳng phải bình đẳng thật sự.

Nói một nửa Hàn Ảnh Đế phát hiện Trần Tiểu Thiên đang thất thần, gương mặt cô càng hồng hơn.

Lúc này anh mới chú ý đến Trần Tiểu Thiên bị mình trêu ghẹo, thì cười càng tà mị dồn Trần Tiểu Thiên vào sát vách tường. Anh thổi nhẹ một hơi bên tai của cô, cười chế giễu mà nói:

- Biên kịch còn chưa từng yêu đương lần nào à? Chi bằng dành thời gian để trải nghiệm cuộc sống, như vậy có viết truyện tình yêu mới càng chân thực.

Trần Tiểu Thiên nghe xong vừa xấu hổ vừa giận dữ, gương mặt càng đỏ hồng nhưng không biết phải đáp trả sao, trong lòng trở nên mâu thuẫn.

Một bên tiếng lòng nói Trần Tiểu Thiên nhanh lên, đây chính là ảnh đế, là thời điểm chứng minh thực lực và mị lực của cô, nhanh chớp lấy cơ hội.

Một bên tiếng lòng khác lại phản bác, tên ảnh đế này đáng ghét quá, ỷ vào bản thân là ảnh đế thì có thể tùy tiện đùa bỡn người khác à. Trần Tiểu Thiên giờ có cơ hội chứng minh định lực của cô rồi. Mau nhân cơ hội từ chối anh ta, sỉ nhục anh ta, chà đạp anh ta.. tiến lên nào.

Trong lúc Trần Tiểu Thiên còn mâu thuẫn giữa các ý nghĩ kỳ quái trong đầu thì Hàn Ảnh Đế lại đột nhiên vỗ tay một cái ngay trước mặt cô, sau đó nở nụ cười khó hiểu rồi xoay người rời đi, để lại bóng lưng kiêu ngạo cực điểm.

Trần Tiểu Thiên chán nản che mặt mình, hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống:

- Sao mình có thể không biết phấn đấu thế này.

Một hồi sau Trần Tiểu Thiên mới nhìn theo phương hướng rời đi của Hàn Ảnh Đế mà phồng má hừ một tiếng.

Ghét bỏ mình vì không có kinh nghiệm yêu đương à?

Tôi - Trần Tiểu Thiên sẽ viết một đoạn tình yêu vô song có một không hai, hành anh phải thổ huyết cho mà xem.