Chương 22: Tìm Đường Sống

* * *

Dưới tường thành Hoa Viên nguy nga vang lên tiếng hô gϊếŧ chóc rầm trời.

Gần cửa thành Hoa Viên sót lại hơn mười tên lính cả người nhuốm máu đen đang liều chết chống cự binh sĩ thành Huyền Hổ, bán mạng hộ tống Trần Sở Sở và Tô Tử Anh rời thành, mà trên người mỗi người đều đầy vết thương.

Trên cửa thành tung bay cờ xí của Huyền Hổ.

Hàn Thước mặc áo giáp, sừng sững và thản nhiên đứng nhìn, nghiêm mặt xem tình cảnh dưới thành.

Trần Sở Sở và Tô Tử Anh đã gϊếŧ một đường ra đến ngoài thành, đang lên ngựa chạy trốn thì Trần Sở Sở ngẩng đầu nhìn lên tường thành, chỉ thấy Bạch Cập đang áp tải Tử Trúc ra bờ tường cao. Thấy thế cô vội dừng lại quay người gọi:

- Tử Trúc.

Vừa hô, Trần Sở Sở vừa nhìn binh sĩ Hoa Viên và binh sĩ Huyền Hổ đang chém gϊếŧ lẫn nhau bên cạnh. Hàn Thước sắc bén nhìn Trần Sở Sở, trầm giọng nói:

- Sở Sở, ở lại đi, sau khi ta kế nhiệm thành chủ, cô có thể làm thành chủ phu nhân của ta.

- Thả Tử Trúc ra.

Trần Sở Sở không nghĩ ngợi, vội quát lên. Mà Tử Trúc bị trói nghe thấy vậy liền hô lớn:

- Quận chúa đừng lo cho thuộc hạ, mau đi đi.

Đúng lúc này Bạch Cập nhìn thấy tín hiệu từ ánh mắt của Hàn Thước liền đâm một nhát vào tim Tử Trúc. Gương mặt Trần Sở Sở trắng bệch, mở to đôi mắt hoảng hốt gọi:

- Tử Trúc.

Một khắc này, Bạch Cập thẳng tay vứt Tử Trúc xuống tường thành, rơi ngay trước mặt Trần Sở Sở.

Cô đau khổ nhắm mắt không đành lòng nhìn. Một hồi sau Trần Sở Sở mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Thước, nghiến răng căm hặn nói:

- Ta nên sớm nghĩ đến thành Huyền Hổ giả dối đưa chàng đến Hoa Viên ở rể chỉ để lợi dụng ta lấy Long cốt chữa bệnh tim cho chàng.

Hàn Thước nheo đôi mắt ánh lên nguy hiểm, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Từ một khắc ta bước vào thành Hoa Viên thì ta đã chờ ngày hôm nay rôi, trận chiến này giữa ta và cô, cô nhận thua đi Trần Sở Sở.

Nói xong Hàn Thước nhìn Trần Sở Sở ở đằng xa bằng đôi mắt thâm sâu vô cùng đáng sợ.

Trần Sở Sở và Tô Tử Anh cũng đồng thời nhìn Hàn Thước.

Xa xa có tiếng quân Huyền Hổ đột kích xông vào, một dải người hiện ra cùng thanh âm hành quân vọng lại to dần.

Trần Sở Sở và Tô Tử Anh cả kinh, sững sờ một chỗ. Binh sĩ thành Hoa Viên gần như bị diệt sạch chỉ còn vài người đang gắng gượng chống cự. Dưới cổng thành thi thể chồng chất, máu chảy thành sông.

Tô Tử Anh vội vàng kéo tay Trần Sở Sở, gấp gáp nói:

- Nhị quận chúa, nếu ngài không đi thì không kịp nữa đâu.

Vẻ mặt Trần Sở Sở tràn đầy bi thương nhưng lại nhiều hơn vài phần hận thù nhìn Hàn Thước:



- Hàn Thước, ta chưa bao giờ nghi ngờ chàng, chàng lại nhẫn tâm như vậy. Hôm nay là đêm thất tịch, chàng lại kích nổ đường phố nơi mẫu thân ta diễu xe, đốt khói báo động cử binh công thành, còn có Lâm Thất nữa, rốt cuộc bao nhiêu người đã mất mạng trên tay chàng.

Hàn Thước cười lạnh mà đáp:

- Không chỉ như vậy, muội muội Trần Thiên Thiên từ nhỏ được cô thương yêu cũng bị ta dùng một ly rượu độc tiễn đi Tây Thiên ngay trong ngày đại hôn.

Trần Sở Sở ngạc nhiên sửng sốt trong chốc lát, sau đó trừng mắt, trong đôi mắt hằn lên các đường tơ máu đỏ tươi, không dám tin mà hỏi lại:

- Thiên Thiên cũng do chàng gϊếŧ? Không..

Tô Tử Anh thấy tình thế nguy ngập nên nhân lúc Trần Sở Sở thất hồn lạc phách đã đánh cô ngất xỉu rồi kéo Trần Sở Sở lên ngựa mà chạy trốn.

Vừa lúc đó thì trên bầu trời bỗng vang lên tiếng kêu sợ hãi của Trần Tiểu Thiên:

- Không..

* * *

Phủ Nguyệt Ly.

Trong phòng ngủ, Trần Tiểu Thiên đột nhiên ngột bật dậy trên giường, trán đẫm mồ hôi.

Sau đó mới biết mọi thứ chỉ là mơ nên nàng thở dài một hơi.

Trần Tiểu Thiên lau mồ hôi lạnh trên trán, đồng thời lẩm bẩm:

- Hàn Thước tàn nhẫn độc ác, tuy rằng giờ ta có thể tránh thoát được rượu độc và ám tiễn của hắn, nhưng ta còn phải kiên trì đến cuối truyện mới có thể sống mà về. Ta ngàn vạn không thể chết được.

- Công chúa, ngài sao vậy ạ?

Trần Tiểu Thiên vừa dứt lời thì Tử Nhuệ đã bước lại gần, ân cần hỏi han:

- Ngài mơ thấy ác mộng ạ?

Trần Tiểu Thiên nhìn Tử Nhuệ, vội vàng lắc đầu rồi kéo y mà nói:

- Đi, chúng ta đến quán trà.

Sau nửa canh giờ, trong phòng riêng của quán trà.

Ba tiên sinh kể chuyện và Trần Tiểu Thiên đã ngồi vây quanh bàn, trên bàn bày một quả táo, một quả chuối và một quả cam.

Trần Tiểu Thiên đặt quả táo ra xa khiến mọi người cũng khẩn trương theo.

Trần Tiểu Thiên vừa căng thẳng vừa nói:

- Đã nghe rõ hết chưa. Hiện tại ta không muốn biết làm sao táo với chuối có thể ở bên nhau, giờ ta muốn biết nhất là làm sao để chuối không được gϊếŧ cam, làm sao quả cam có thể sống sót. Các vị đều là nhân tài kiệt xuất trong giới, truyện này phải biên ra sao mới có thể bảo vệ được quả cam đây?

Nói xong Trần Tiểu Thiên lấy tay che chở quả cam, xem nó như châu báu và dùng ánh mắt cầu viện trợ từ ba vị tiên sinh kể chuyện.

Ba người nhìn nhau.



Tiên sinh giáp nhìn Trần Tiểu Thiên một cái mới mở miệng hỏi:

- Thanh danh quả cam rất kém cỏi à?

Trần Tiểu Thiên suy nghĩ một hồi liền gật đầu đáp:

- Việc xấu đầy rẫy, tiếng xấu đồn xa.

Cả thành Hoa Viên này chẳng có ai mà thanh danh kém hơn nàng được nữa.

Lúc trước khi Trần Tiểu Thiên soạn kịch bản đã viết Tam công chúa tồi tệ đến nỗi có thể dùng để dọa đám trẻ con khóc đêm phải nín.

Bây giờ nghĩ lại chẳng biết làm sao.

Tiên sinh ất hỏi tiếp:

- Quả cam đắc tội quả chuối ạ?

Nhớ tới mình đã gây ra chuyện như vậy với Hàn Thước, Trần Tiểu Thiên nuốt ực một cái, đáp:

- Ban đầu là ép hôn, sau đó bắt hắn bỏ tù, cuối cùng còn nhục nhã hắn trước mặt mọi người.

Tiên sinh bính nhướng mày lên hỏi:

- Chuối tiêu tàn nhẫn độc ác, có thù tất báo ạ?

Vẻ mặt Trần Tiểu Thiên đầy sợ hãi, đáp:

- Lòng dạ thâm sâu, hơn nữa sát phạt quyết đoán. Hiện tại hắn đang nằm gai nếm mật chờ đợi thời cơ chín muồi, chỉ cần chữa khỏi bệnh tim thì chẳng khác gì mãnh hổ nơi rừng già, khí khái vương giả. Quả thực là kẻ đa đoan, trừ quả táo ra thì căn bản không ai có thể trị được hắn cả.

Tiên sinh Bính vẫn còn khó hiểu, nhìn Trần Tiểu Thiên cười nói:

- Như thế, công chúa sao không thừa lúc hắn gặp nguy nan mà lấy mạng hắn ạ?

Nói đến đây tiên sinh bính giơ tay gạt ngang cổ mình, làm ra tư thế gϊếŧ người.

Trần Tiểu Thiên nghe xong thì đứng bật dậy, vỗ bàn quát:

- Ông không gϊếŧ người thì không được à, chuối tiêu có ích phải giữ lại đến cuối cùng.

Tiên sinh ất không hiểu sao Trần Tiểu Thiên phản ứng thái quá như vậy, sửng sốt một hồi mới mở miệng nói:

- Vậy dùng tình yêu mà cảm hóa hắn, khiến hắn động tình và hiểu được lý lẽ, để hắn buông bỏ đồ đao quay đầu về bờ.

Cảm hóa Hàn Thước ư?

Sau một hồi suy nghĩ thì Trần Tiểu Thiên nói:

- Ta nào có bản lĩnh đấy. Tẩy trắng nhân vật cũng phải dựa trên cốt truyện, không thể chỉ dựa vào lời thoại được.

Nàng lấy đâu ra bản lĩnh cảm hóa Hàn Thước đây.