Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tam Công Chúa Trong Lời Đồn

Chương 18: Thiếu Quân, Vậy Mà Ngài Lại Thua Ạ ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chưa thấy người xuất hiện đầu cầu thang, đã thấy một dải sa tanh đỏ tung bay theo gió.

Mọi người vây xem không nhịn được hít sâu một hơi mà thốt lời cảm thán: Thơm quá.

"Cạch" tiếng phát ra từ chiếc quạt được mở bởi một bàn tay thon dài tinh tế, Tô Mộc dịu dàng phe phẩy quạt, là một mỹ nam dáng vẻ cao quý lãnh diễm, y đi qua mọi người, gạt Lục Bằng sang một bên mà bước thẳng tới trước mặt Trần Tiểu Thiên. Y lấy tay nâng quạt lên che trước mặt mình và Trần Tiểu Thiên, dường như hai người đang thì thầm mờ ám gì đó.

Trong lòng Lục Bằng phát hận, trừng mắt nhìn Tô Mộc, vẻ mặt toát lên sự ghen ghét và khinh thường, y bất mãn nói:

- Chỉ thích làm dáng.

Mọi người thấy Tô Mộc ghé vào sát người Trần Tiểu Thiên nói gì đó nên không nhịn được thất vọng mà bàn luận.

- Nhìn thấy chưa, vậy mà đi về phía Tam công chúa đấy.

- Cũng chỉ có Tam công chúa mới gọi được y ra..

Tô Mộc hoàn toàn không để ý tới lời bán tán của mọi người, giọng nói mị hoặc vang lên:

- Nhiều ngày không gặp được Tam công chúa, sao mới thành thân đã đến nơi này của tiểu nhân rồi, chẳng lẽ đàn ông thành Huyền Hổ lạnh lùng như băng nên thấy không thú vị à?

Hàn Thước nhíu mày, mắt lạnh trừng Tô Mộc, thế nhưng dù sao hắn vẫn luôn là người cao ngạo, sẽ không chấp một gã nhạc nhân, tên Tô Mộc này không đáng để vào mắt hắn.

Tô Mộc mặc kệ Hàn Thước mà quyến rũ Trần Tiểu Thiên, trên khuôn mặt mang vẻ lấy lòng:

- Sau này Tam công chúa thường xuyên đến Giáo phường ty nhé.

Nói dứt lời, y đặt cây quạt của mình vào trong tay của Trần Tiểu Thiên, nhân cơ hội đó còn gãi vài cái vào lòng bàn tay nàng, sau đó mới bước lên đài cao dùng để tỷ thí của Giáo phường ty.

Trần Tiểu Thiên vừa đắm đuối trong sắc đẹp của Tô Mộc khiến mặt nàng ửng đỏ, không tự chủ được nhỏ giọng khen ngợi:

- Tô Mộc thật đẹp..

Thực sự là một mỹ nhân khuynh thành.

Trong lúc soạn kịch bản, Trần Tiểu Thiên từng tạo dựng hình tượng cho Tô Mộc là một mỹ nhân, nhưng thật không ngờ tới tận mắt chứng kiến lại đẹp cỡ này.

Hàn Thiết khinh thường mà cười xùy một tiếng, bất giác trên mặt cũng nhiều thêm vài phần tức giận, cất bước đi thẳng lên đài cao.

Gã hầu trong Giáo phường ty gõ cái chiêng trong tay, cao giọng hô:

- Vòng thứ nhất, so đấu dung mạo. Hai vị trên đài ai đẹp hơn ai đây?

Mới dứt lời thì mọi người dưới đài không ngừng gào to:

- Tô Mộc!

- Tô Mộc hiếm thấy, tất nhiên Tô Mộc đẹp hơn.

- Tránh ra, để ta nhìn Tô Mộc một cái nào.

Mọi người dưới đài nâng hoa tươi trong tay ném lên phía Tô Mộc, chỉ có lác đác vài đóa ném về phía chân Hàn Thước, hắn thấy vậy thì không chịu nổi bèn lùi về đằng sau một bước.

Gã hầu gõ chiêng lần nữa, hô lên:

- Vòng thứ nhất, Tô Mộc thắng.

Bạch Cập lại trở về bên người Hàn Thước, nhỏ giọng báo cáo:

- Thiếu quân, sắp xếp ổn thỏa rồi ạ.



Chưa đợi Hàn Thước lên tiếng thì Bạch Cập nhìn đến hai đống hoa không khỏi khϊếp sợ nói:

- Thiếu quân, ngài vậy mà lại thua đấy.

Hàn Thước chưa kịp nổi giận thì gã hầu lại bắt đầu khua chiêng gõ trống mà hét lớn:

- Vòng thứ hai, so đấu tài năng.

Trần Tiểu Thiên trừng mắt nhìn cảnh trước mặt, trong lòng không yên tự hỏi:

- Sao Sở Sở còn chưa đến nhỉ?

Tử Nhuệ lau mồ hôi lạnh trên trán, nói:

- Tiểu nhân đã hỏi thăm hôm nay nhị quận chúa chắc chắn sẽ đi ngang qua Giáo phường ty, giờ này.. chắc sắp đến nơi rồi..

Một lát sau, Tô Mộc bắt đầu gảy đàn, quần chúng khán giả nhanh chóng mê mẩn trong sắc đẹp và tiếng đàn của y.

Mà cùng lúc nghe thấy tiếng đàn lại có ba bốn người trong đám đông bất mãn nói:

- Thế mà Tam công chúa lại thích nghe loại nhạc này, trụy lạc, tục tằn..

- Hôm nay chúng ta có thể nhìn thấy Tô Mộc còn chẳng phải nhờ Tam công chúa hay sao, chớ mắng ngài ấy nữa.

Tô Mộc vừa gảy đàn vừa phóng điện cho Trần Tiểu Thiên qua đôi mắt ẩn chứa tình ý dạt dào.

Mọi người xung quanh xem thường, nói:

- Thấy chưa, trong mắt người ta chỉ có Tam công chúa.

Trần Tiểu Thiên nghe được những lời bình luận này thì thầm đắc ý trong lòng, giơ cây quạt lên, còn không nhịn được mà cảm khái:

- Diễm phúc của Trần Thiên Thiên thật dày.

Hàn Thước nghe được thì hừ lạnh một tiếng.

Trong chớp mắt nàng bỗng tỉnh táo lại, khép chiếc quạt trong tay vang lên một tiếng "cạch", đổi lại vẻ mặt nghiêm túc mà cảm thán:

- Nhưng nàng vô phúc nhận.

Hàn Thước quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn Trần Tiểu Thiên nữa.

Nàng lúng túng xem Hàn Thước rồi vuốt mũi mình mà cười cười.

Bạch Cập lo lắng nói với Hàn Thước:

- Thiếu quân, chúng ta không thể thua, thua nữa thì mất mặt lắm đấy.

Hàn Thước liếc y một cái, rút bội kiếm bên hông của Bạch Cập, sau đó quét ánh mắt một vòng xung quanh, bễ nghễ cao cao tại thượng, đáp:

- So đấu tài năng à?

Nói xong Hàn Thước rút kiếm dựng thẳng, bắt đầu một màn múa kiếm tự nhiên tuấn lãng khiến mọi người kinh sợ.

Quần chúng trầm trồ khen ngợi mà Trần Tiểu Thiên cũng xem đến ngây ngẩn.

Chà chà, dù nàng là tác giả nguyên tác thì Trần Tiểu Thiên cũng không biết Hàn Thước có tài nghệ này.

Hắn quét một đường kiếm qua dải hoa, những đóa hoa rơi xuống vượt xa Tô Mộc.



Dân chúng vây xem không nhịn được hô vang.

Quần chúng giáp khen:

- Thiếu quân thành Huyền Hổ quả nhiên đáng gờm, nếu như ở trong Giáo phường ty thì hẳn phải là đầu bảng đấy.

Quần chúng ất tiếp lời:

- Đáng tiếc, nghe đồn mắc bệnh tim, thỉnh thoảng lại trở bệnh.

Hàn thước liếc xéo Trần Tiểu Thiên, mắt lộ sát ý.

Nhưng trong nháy mắt, Hàn Thước đã ôm lấy ngực mình, cố gắng áp chế cơn ho.

Trần Tiểu Thiên rụt người lùi về sau một bước, mờ mịt nhìn chung quanh còn không ngừng vỗ về trái tim nhỏ bé của mình:

- Sở Sở đầu rồi, sân khấu kịch ta dựng lớn như vậy chỉ vì đợi tỷ ấy, lúc nào mới đến đây. Tỷ ấy mà không đến giúp Hàn Thước thì Đại Ma vương kia sẽ bị ta chọc cho tức chết mất..

Dưới cơn mưa hoa lả tả, Hàn Thước lạnh lẽo nhìn Trần Tiểu Thiên đang có ý định chạy trốn, liền cầm kiếm mà phi người về phía nàng.

Mọi người kinh hô khi chứng kiến Trần Tiểu Thiên sắp phải bỏ mạng dưới kiếm của hàn Thước, thì đúng lúc đó Trần Sở Sở đột ngột xuất hiện, đạp một cước đá văng kiếm của Hàn Thước, kéo Trần Tiểu Thiên ra sau lưng mình mà bảo vệ.

Khí chất của Trần Sở Sở lạnh lùng như băng sương, cô nhìn Hàn Thước mà nghiêm nghị quát:

- Làm càn, dám hướng kiếm về Trần Thiên Thiên hả?

Trần Sở Sở và Hàn Thước ở hai phía lập trường đối nghịch, không đợi Trần Tiểu Thiên phản ứng lại thì hai người đã ra tay quần chiến khiến nàng nhìn hoa cả mắt.

Một lát sau nàng mới vội vàng hô to:

- Nhị tỷ hiểu lầm rồi, đều do muội ép Thiếu quân phải tỷ thí với nhạc nhân, thua thì phải làm nhạc nhân ở Giáo phường ty, tỷ phải giải vây cho hắn, trách mắng muội mới đúng.

Nói xong nàng tự nhủ:

- Má ơi, không phải là người đẹp cứu anh hùng ư, sao lại thành đánh nhau thế này.

Bạch Cập ở bên cạnh cũng hô to:

- Thiếu quân nương tay, người này là nhị quận chúa thành Hoa Viên đấy.

Hàn Thước giằng co với Trần Sở Sở, bên tay nghe thấy ba chữ "nhị quận chúa" thì lập tức giảm đi khí thế, triệt hồi thế công sắc bén mạnh mẽ, trong chớp mắt trở nên ôn nhu.

Trần Sở Sở thấy vậy cũng dừng tay lại.

Hàn Thước thuận tay giật chiếc quạt trong tay Trần Tiểu Thiên, anh tuấn mở quạt, học theo bộ dạng của Tô Mộc che mặt mà ghé sát vào người Sở Sở, giọng nói mập mờ:

- Nghe nói nhị quận chúa thành Hoa Viên tài cao học rộng, phong thái bất phàm, hôm nay được gặp thật hạnh ngộ..

Sở Sở sửng sốt.

Trần Tiểu Thiên cũng sững sờ.

Tô Mộc nhíu mày.

Trần Tiểu Thiên cảm thấy cực kỳ xấu hổ, thầm nghĩ trong lòng: Mới học đã khoe rồi..

Nhìn dáng vẻ lấy lòng của Hàn Thước, trong ánh mắt của Trần Sở Sở thoáng lên sự khó chịu, lùi về sau một bước mà lãnh đạm đáp:

- Thiếu quân tự trọng.
« Chương TrướcChương Tiếp »