Chương 16: Chúng Ta Đi Kỹ Viện

Sau khi Trần Tiểu Thiên về phủ, chưa về đến phòng của mình đã nàng đã ngồi phịch trên hành lang, mồ hôi lạnh đẫm người.

- Công chúa, tiểu nhân đã khuyên ngài đừng tùy tiện đến phủ thành chủ rồi mà ngài không nghe..

Tử Nhuệ nghĩ lại mà sợ, khuyên nhủ nàng lần nữa.

Y là người hầu đi theo bên cạnh Trần Tiểu Thiên, chủ tử nhà mình có mang thai hay không sao y lại không biết được.

Lúc trước nàng bịa chuyện mang bầu đã khiến y hoảng hốt rồi, giờ còn bị thành chủ phát hiện, may mà ngài ấy không truy cứu.

Trần Tiểu Thiên than thở:

- Mỗi bước đều khó đi, vẫn nói gần vua như gần hổ vậy mà bên cạnh ta lại có hẳn một đôi, Thành chủ Hoa Viên thì thôi nhưng Hàn Thước thì phải làm sao bây giờ, hắn chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ cả.

Nói xong nàng suy nghĩ một hồi bỗng vỗ đùi nói:

- Không thể được, ta phải đá hắn đến chỗ Trần Sở Sở mới được.

- Công chúa, ngài đang nói gì vậy ạ?

Tử Nhuệ tự nhiên bị một câu này của Trần Triểu Thiên dọa cho kinh ngạc một hồi.

Nàng vui vẻ vỗ tay, tự nói một mình:

- Đẩy câu chuyện đến đại kết cục thì ta có thể về nhà rồi.

Nhưng nói xong thì nàng lại lâm vào trạng thái trầm tư, nhíu mày lên tiếng:

- Có điều nội dung cốt truyện giờ đang bị kẹt rồi..

Tử Nhuệ không hiểu nghi hoặc hỏi:

- Công chúa, ngài đang nói gì vậy ạ?

Lúc này nàng nhìn y bằng ánh mắt sáng rỡ đáp:

- Tử Nhuệ, ở nơi này gọi người viết kịch bản là gì thế?

Tử Nhuệ khó hiểu hỏi lại:

- Kịch bản là gì ạ?

Trần Tiểu Thiên suy nghĩ một chốc liền nói:

- Là truyện kể.

Đôi lông mày của Tử Nhuệ nhướng lên:

- Tiên sinh kể chuyện ạ?

Trần Tiểu Thiên vỗ tay đáp:

- Ồ, đúng, gọi đám bọn họ là gì đây, thuyết thư hả?

Tử Nhuệ vội vàng đáp:

- Viết đánh giá, tạp kịch, ca từ, giai điệu..

Nói một nửa thấy số chữ đã đủ. Trần Tiểu Thiên không thèm để tâm mà đáp:

- Đều do tiên sinh kể chuyện sáng tác hả.

Tử Nhuệ lẳng lặng gật đầu. Trần Tiểu Thiên cao hứng nói:



- Giỏi lắm, theo bối phận mà nói thì họ đều là lão tổ của ta rồi.

Tử Nhuệ đã quen với cách nói không đầu không đuôi của Trần Tiểu Thiên rồi, y bèn mở miệng hỏi dò:

- Công chúa muốn nghe kể chuyện ạ?

- Không phải, ta muốn tìm vài trợ tá.

Trần Tiểu Thiên duỗi ngón tay vừa quơ trước mặt Tử Nhuệ vừa đáp.

- Trợ tá ạ?

Nàng nở nụ cười khẳng định:

- Đúng vậy, đúng là trợ tá.

Nói liền làm ngay, sau khi Trần Tiểu Thiên hạ quyết tâm thì lập tức kéo Tử Nhuệ đi đến quán trà lớn nhất thành Hoa Viên.

Trong quán trà, nàng ngồi bên bàn vừa ăn hoa quả vừa đợi Tử Nhuệ dẫn ba tiên sinh kể chuyện đến.

Y cung kính nói với Trần Tiểu Thiên:

- Công chúa, đây là ba tiên sinh kể chuyện hàng đầu Kinh thành ạ.

Ba người biết Tam công chúa tìm mình thì đều giật nảy người, lúc tới đây đều nơm nớp lo sợ. Lúc này thấy nàng cười tủm tỉm không phải nổi giận thì mấy người mới tạm thời bình tĩnh lại, thuận tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Tiên sinh giáp đứng đầu, bước lên trước một bước nói:

- Tiểu nhân là thuyết thư của quán trà.

Tiên sinh ất vội tiếp lời:

- Tiểu nhân ở kịch bóng Thiên Kiều ạ.

Tiên sinh bính nhát gan nhất, thấy hai người kia đều đã xưng danh mới đành bước lên cẩn thận đáp:

- Tiểu nhân mở rạp hát riêng ạ.

Trần Tiểu Thiên chậc lưỡi hai tiếng, thở dài nói:

- Này còn phân ra ba bảy loại, chúng ta không khác nhau mấy.

Nói xong, nàng liền hất cằm về phía ba chiếc ghế trước mặt, tỏ ý bảo ba người ngồi xuống.

Tử Nhuệ thấy vậy thì thức thời rời đi, hơn nữa còn thừa dịp lấy lòng tiện tay đóng cửa lại.

Ba người thấy mọi người đều rời đi chỉ còn lại họ và vị tam công chúa có tin đồn là hung thần ác sát này thì cả người đều toát mồ hôi lạnh.

Tiên sinh giáp nâng tay áo gượng gạo lau mồ hôi trên trán, mở miệng hỏi:

- Công chúa, ngài bảo tiểu nhân đến đây để..

Trần Tiểu Thiên nở nụ cười đáp:

- Là thế này, ta có một chuyện nghĩ mãi không ra, hy vọng ba tiên sinh chỉ điểm.

Nói rồi nàng đưa mâm hoa quả đến, nhấc một quả chuối, một quả táo và một quả cam ra, bắt đầu hoa tay múa chân.

Nàng kể:

- Ta viết một câu chuyện, nam chính là chuối tiêu, nữ chính là quả táo, nữ phụ là quả cam. Vốn chuối tiêu bị quả cam ép hôn, trong đêm tân hôn sẽ đầu độc quả cam, sau chuối và táo sẽ có một đoạn duyên yêu hận đan xen, cuối cùng đến với nhau.



Tiên sinh giáp đánh giá:

- Được đấy, không có gì lố cả, cứ theo tuần tự là đủ.

Trần Tiểu Thiên vội vàng gật đầu đồng tình lại nói:

- Đúng vậy, nhưng mà giờ không giống nữa. Hiện tại quả cam không chết vào đêm đó. Vẫn còn sống.

Tiên sinh ất bình luận:

- Đảo ngược tình thế, phá bỏ thể thức, có hiệu quả bất ngờ, Tiểu nhân am hiểu hí kịch nên quen dùng cách này ạ.

Trần Tiểu Thiên suy nghĩ một hồi sau đó lại chau mày buồn phiền đáp:

- Không thể đảo ngược trở lại cũng không thể ra nước cờ hiểm, ta đang nghĩ cách mau để chuối và táo tiếp cận nhau, trở thành một đôi đây.

Tiên sinh bính đánh giá:

- Quả cam là vật cản, tiểu nhân đề nghị tam công chúa giải quyết dứt điểm, biến phức tạp hóa thành đơn giản.

Tiên sinh bính vừa nói vừa giơ tay minh họa động tác gϊếŧ người.

Trần Tiểu Thiên kinh ngạc một lúc mới lấy tay che lấy cổ của mình, co người lại, đáp:

- Không thể bạo lực như vậy, cũng không nhất thiết phải gϊếŧ nàng đâu, dù sao vẫn là một người sống sờ sờ đấy.

Tiên sinh giáp nói tiếp:

- Chúng ta viết truyện, chú trọng nhất là ba kỹ thuật: Tiết tấu nội dung vững vàng, mâu thuẫn chuẩn xác và với những tình tiết nhân vật dư thừa phải dứt khoát loại bỏ. Công chúa, quả cam này rõ ràng thừa thãi quá rồi, nên bỏ đi ạ.

Tiên sinh bính lại lấy tay làm động tác chặt một nhát dứt khoát rồi lại nói tiếp:

- Tiểu nhân giỏi viết truyện ngược, có nhiều tình tiết mâu thuẫn sinh ly tử biệt, mâu thuẫn yêu hận và sống động.

Nghe những lời này của bọn họ khiến lòng nàng như tro tàn, khóc không ra nước mắt đáp:

- Quá thẳng tay thô bạo rồi, không thể tinh tế hơn hay quanh co vòng vèo thêm chút nữa được à?

Nói đến đây, Trần Tiểu Thiên vòng tay qua quả cam ý rằng phải bảo vệ nó.

Tiên sinh giáp nhìn Trần Tiểu Thiên hỏi:

- Vậy công chúa có ý nào hay hơn không ạ?

Nàng suy nghĩ một lát tựa như nhớ ra gì đó liền nói:

- Các ông nói xem, nếu như dựng một vở kịch, ta để cho hai người họ làm anh hùng cứu mỹ nhân, hoặc là mỹ nhân cứu anh hùng thì sao?

Tiên sinh bính ngờ vực hỏi:

- Tam công chúa muốn dựng vở kịch như nào ạ?

Trần Tiểu Thiên nghe xong lại suy nghĩ một hồi, lúc này đôi mắt nàng rực sáng lên:

- Đúng rồi, cứ làm như thế vậy.

- Công chúa?

Trần Tiểu Thiên không kịp giải thích mà đứng thẳng dậy bước ra ngoài, vừa đi vừa hô lớn:

- Tử Nhuệ, mau hồi phủ gọi Hàn Thước, chúng ta đi Giáo phương ty.

- Công chúa, ài, ngài chờ tiểu nhân một chút với.