Editor: Linh Đang
Hành trình quay《 Dắt em đi 》 đã kết thúc, sáu vị khách mời đã ở chung nên có tình cảm tốt với nhau, sau khi chương trình hoàn thành, đặc biệt đi mượn một sân bãi, tổ chức một bữa party nhỏ.
Đang ở trong vòng giải trí, hầu như mỗi lần hợp tác đều với người khác nhau, phân phân hợp hợp nhìn quen từ lâu, nhưng Nguyễn Hâm Kiều vẫn còn rất luyến tiếc, sau khi kết thúc sẽ đường ai nấy đi, khi gặp nhau lần nữa cũng chẳng biết vào ngày nào tháng nào. 《 Dắt em đi 》 còn có thể có quý thứ hai, nhưng sẽ không còn có mấy người các cô nữa.
Sầu não có, phiền muộn cũng có, Nguyễn Hâm Kiều vô tình hát nhiều hơn, nhưng may bên cạnh còn có anh chị em và nhân viên công tác có thể tin, không có gì để lo lắng, cô cùng Lôi Tiểu Dịch và Ban Ba la hét uống vui vẻ.
“Hôm nay đứa nhỏ này điên rồi." Khổng Hướng Vân ăn uống đều rất tiết chế, sau khi cạn vài chén với mọi người, bắt đầu chậm rãi bình phẩm rượu đỏ, không chạm vào thứ khác nữa. Mắt thấy Nguyễn Hâm Kiều uống nhiều, không thể nhịn được nữa túm cô từ trên ghế xuống.
Nguyễn Hâm Kiều cũng nghe lời, bị cô kéo một chút, sau đó cả người quấn lấy cô như gấu Koala: “Không vui, muốn ôm ôm."D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Khổng Hướng Vân dở khóc dở cười, mặc cô quấn quít, vò đầu cô hai cái: "Nhìn em mỗi ngày hớn hở, thì ra cũng có chuyện phiền lòng."
Nguyễn Hâm Kiều gật đầu mạnh, còn bắt đầu giả khóc ô ô.
Chuyện bị đoạt vai còn chưa làm rõ ràng, cũng không nói qua với người khác, vừa uống nhiều đã không thể giữ miệng, than thở nói hết ra.
Không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Khổng Hướng Vân cũng là: "Ông trời của tôi ơi, tôi rất buồn bực, chị đây lăn lộn nhiều năm như vậy, thế nhưng còn không có tài nguyên tốt như người mới là em, tức giận nhá."
Nguyễn Hâm Kiều quay sáng cô hừ hừ.
"Không có gì hay mà buồn bực." Khổng Hướng Vân cảm khái xong nhân lúc cô đang buồn bực, an ủi vỗ vỗ cô: “Bảo bối à, khởi điểm của em rất cao, mất đi nhân vật này, chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt."
Quả thực những lời này có thể xem như xối nước vào đầu, xẹt qua đầu Nguyễn Hâm Kiều một lần, người cũng thanh tỉnh hơn không ít.
Đúng vậy, đạo diễn Tằng, bao nhiêu nữ diễn viên đau khổ tranh thủ vẫn cầu mà không được, tài nguyên tốt như vậy, nếu có thể rơi xuống trên đầu cô, quả thực là là vô cùng may mắn.
Không nói đến Hề Ninh, Mạnh Thủy Lam cũng có vài bộ phim trên màn ảnh nhỏ, tuy rằng đều là những phim tình cảm chế tác nhỏ, bình thường danh tiếng cũng không cao lắm, nhưng ít ra là có người có tác phẩm. Mà cô ngoại trừ trước đây là diễn viên khách mời, thậm chí còn chưa có phối hợp diễn.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, cô là vận khí tốt, có mặt trong hai bộ phim đang hot, lại có chương trình thực tế hấp dẫn thêm rất nhiều fan, hồng quá nhanh, bị thổi phồng nhiều, nổi tiếng hơn bản thân không thể tránh né.
Sở dĩ cô buồn bực, là vì đã xem [ hình xăm ] thành vật trong bàn tay, mặc kệ là Tùng Hạo giật dây bắc cầu, hay là lúc thử vai đạo diễn Tằng thưởng thức ngoài ý muốn, đều làm cô sinh ra tâm lý mong muốn quá cao.
Trừ lần đó ra, có lẽ còn cướp vai diễn của cô, nguyên nhân hoàn toàn là do Mạnh Thủy Lam.
Mạnh Thủy Lam từng là tiền bối cô phải ngẩng đầu lên, tuy rằng nay vẫn không thể ngang hàng, nhưng không thể tránh được vài lần cạnh tranh tài nguyên, số lần cô thắng lợi nhiều hơn một chút.
Đương nhiên sau lưng có anh em nhà họ Quan làm chỗ dựa, có người nâng đỡ, con đường cô đi quá mức thông thuận, đã sớm không còn lòng nhiệt tình sự yêu thích đóng phim như lúc trước.
Nguyễn Hâm Kiều ngồi dậy, nhìn đám người đang huyên náo nhảy múa dưới ánh đèn chớp động chung quanh, bỗng nhiên có chút mê mang.
Suy nghĩ lúc đầu?
Sau khi tốt nghiệp một lần nữa trở về quay phim, ban đầu không hề hứng thú với chuyên ngành mình học, muốn làm chuyện mình thích, còn có thể thuận tiện kiếm tiền nuôi gia đình; cộng thêm thời gian làm việc tương đối tùy ý, có thể chăm sóc ba nhiều hơn một chút.
Lúc đi nghênh ngang trên đường không ai biết, đều nghĩ là: Hôm nay kết thúc công việc sớm, có thể về chăm sóc ba sớm một chút; hôm nay thứ gì đó trong siêu thị đại hạ giá, chạy nhanh mua cho ba thêm cái gì đó.
Sau này gặp Quan Triệt, mỗi lần lại đi một chỗ khác, bất đắc dĩ chia xa với anh, đều khổ sở không kiềm chế được, một giây sẽ cũng không muốn rời xa anh.diênn#dan#lee3quy4Đon
Nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã có thể bình tĩnh hòa nhã rời đi, đã lâu không còn đứng ở sân bay khóc sướt mướt nữa.
Suy nghĩ mỗi ngày đều biến thành: Số lượng fan đột phá trăm ngàn, khi nào thì có thể phá hai ngàn vạn; phí đại diện của nhãn hàng này thật khả quan, sản phẩm kia nhà mình thường dùng, rốt cuộc chọn cái nào mới tốt; cùng với: Nghe nói đạo diễn này muốn quay bộ phim điện ảnh mới...
Không hoàn thành những lời cam đoan với ba, đã lâu không cùng ba đi kiểm tra lại; hình như số lần thân thiết với Quan Triệt cũng ít hơn rất nhiều, cảm giác bị anh ép buộc đến eo mỏi lưng đau trong lòng cũng rất thỏa mãn đã rất xa vời.
Đầu có chút nặng, còn có chút đau, đột nhiên Nguyễn Hâm Kiều cũng rất muốn khóc, nghiêng vào bàn, vùi mặt vào trong lòng bàn tay.
Nhớ ba, nhớ Quan Triệt, muốn về nhà...
Khi ý thức quay trở lại, đã nằm ở trên giường mềm mại, chung quanh tối đen, hoàn toàn yên tĩnh.
Đầu hỗn loạn, một mảnh sương mù, Nguyễn Hâm Kiều hơi chút trì hoãn, đứng lên. Cổ họng rất khô, muốn uống nước.
Vừa động, đã nhận thấy được trên lưng có sức nặng, cảm giác quen thuộc này... Cô bối rối một chút, quay đầu mạnh, trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy rõ một khuôn mặt.
"... Quan Triệt?"
Quan Triệt mở to mắt, mở đèn ngủ bên giường.
Nguyễn Hâm Kiều có chút không biết được đây có phải là mộng hay không, chỉ ngây ngốc nhìn anh một lát, sau đó thì vươn tay nhéo mặt anh một cái.
Quan Triệt khẽ nhíu mày, lại không lên tiếng, kéo tay cô xuống.
"Vẫn còn đang suy nghĩ có phải là mộng không..." Nguyễn Hâm Kiều thấp giọng nói thầm một câu, xong rồi lại đột nhiên khụ mấy cái cười rộ lên, đầu ở trong lòng anh dùng sức cọ, cao hứng đá chăn.
Quan Triệt bận rộn với công việc xong suốt đêm bay tới, xuống máy bay thì liên hệ với người trong tổ tiết mục, đến bữa party ôm lấy người chui dưới gầm bàn ôm chân bàn ngủ, đưa đến khách sạn rồi hầu hạ cô tắm rửa đi ngủ. Ba mươi mấy tiếng không chợp mắt, bận việc rồi nhắm mắt không đến nửa giờ, cô đã tỉnh.
Vẻ mặt anh rất ủ rũ, tùy ý để cô nghịch, cánh tay vòng lấy cô, lại nhắm mắt lại. Trên người bị cô cọ đến nổi lửa, nhưng không có lấy một chút tinh lực nào.
Nguyễn Hâm Kiều lăn qua lăn lại trong ổ chăn một hồi lâu, lại tránh tay anh ra, móng vuốt tìm tòi xuống, khó khăn lắm mới bắt được một cái gì đó.
Oa, quả nhiên có mà, vừa mới rồi còn muốn làm chuyện đó với anh, hắc hắc...
Thân thể Quan Triệt cứng đờ, vội vàng kéo móng vuốt đang làm loạn của cô ra, lại mở miệng, trong giọng nói mang theo sự uể oải chầm chậm: "Đừng nghịch."
"Vâng~~~" Nguyễn Hâm Kiều không thuận theo, bị anh nắm chặt phải dừng tay, sau đó kều chân lên người anh, bắt đầu khẽ rêи ɾỉ: “Thật ồn ào."
Cô muốn xoay người cưỡi lên, bị anh ôm cả thắt lưng ấn xuống, bất đắc dĩ Quan Triệt bị cô cuốn lấy, nhéo khuôn mặt đang nóng bừng của cô, cúi đầu hôn xuống.
"Ừm ~" Nguyễn Hâm Kiều nhắm mắt lại, chủ động duỗi đầu lưỡi về phía anh, hai tay còn không thành thật muốn sờ soạng anh, bị Quan Triệt cầm lấy ấn lên trên đầu. Chân cũng bị ngăn chặn không thể động đậy, trong nụ hôn ôn nhu của anh Nguyễn Hâm Kiều dần dần an tĩnh lại, mông mông lung lung muốn ngủ mất.
Quan Triệt buông cô ra, ngón tay lau lên cái miệng ướŧ áŧ của cô.
Vừa nằm lại không đến 1 phút, người bên cạnh lại rầm rì hai cái, kêu khát nước. Quan Triệt rời giường rót cốc nước, tới đút cho cô uống.
Thật sự cô sắp chết khát rồi, theo bản năng nhắm mắt lại uống nguyên cả cốc, thoải mái mà hừ hừ hai tiếng, ôm lấy chăn cọ cọ, thỏa mãn ngủ tiếp.
Cuối cùng Quan Triệt cũng có thể nghỉ ngơi, tắt đèn ngủ, kéo cô vào trong lòng.
Buổi sáng hôm sau, khi Nguyễn Hâm Kiều tỉnh táo lại thì trời đã sáng, rèm cửa sổ mở rộng, bên ngoài mưa tuyết mờ mịt, ngọn cây cũng khoác một lớp băng thật dày.
Nguyễn Hâm Kiều ngồi dậy, gõ vào đầu còn có chút đau, tựa vào đầu giường.
Nghe nói ở thành phố C tuyết đã rơi, một thành phố ở phương nam đã lâu chưa thấy tuyết, không biết mọi người hưng phấn đến mức nào rồi.
Tối qua cứ nghĩ mơ tới Quan Triệt, không nhớ rõ nội dung, chỉ mơ hồ có chút ấn tượng, cô khí phách trói anh lên giường rồi cường bạo, kết quả không biết tại sao lại biến thành chính mình bị trói, không ăn anh được, gấp đến độ muốn khóc.
Quả thật giấc mơ này thật đáng giận, Nguyễn Hâm Kiều hổ thẹn che mặt, nửa tháng không gặp, chính mình đã đói khát như vậy sao?
Đột nhiên cửa nhà vệ sinh vang lên tiếng cùm cụp, Nguyễn Hâm Kiều đang lén vui vẻ thì kinh ngạc nhảy dựng lên, theo bản năng sờ soạng cầm lấy cái gì đó ở đầu giường —— là cái cốc thủy tinh, vẫn có một chút lực sát thương.
Cô kéo chăn che khuất cả người mình, rụt người tới mép giường, đồng thời cảnh giác quét bốn phía một lần —— mãi đến bây giờ cô mới phản ứng lại, vốn phòng này không phải là nơi cô ở hôm kia.
Trời ơi, cuối cùng là tình huống gì? Rốt cuộc là ai đưa cô về? Trong toilet là người một nhà sao?
Dưới cái nhìn chăm chú hết hồn của cô cánh cửa kia mở ra—— Quan Triệt khoác áo ngủ đi ra, nhìn thấy tư thế phòng bị của cô, hơi ngẩn ra.
Trong nháy mắt sự hoảng sợ của Nguyễn Hâm Kiều đã biến thành mừng rỡ không kiềm chế được, ném cái cốc ở trong tay đi, nhảy ở trên giường hai cái, trực tiếp bổ nhào về phía anh.
Quan Triệt vội vàng giang hai tay cánh tay đón được cô, Nguyễn Hâm Kiều nhanh chóng ôm chặt cổ anh, chân kẹp lấy thắt lưng anh, cao hứng cười thành tiếng.
"Sao anh lại thật sự ở đây!"
Mặt mày Quan Triệt cũng nhiễm lên ý cười, ôm cô về trên giường, dựa nghiêng ở đầu giường, giọng nói pha lẫn thoải mái: "Còn có giả sao?"
Cho nên ngày hôm qua thật sự nhìn thấy anh sao? Vậy cái phần cưỡиɠ ɠiαи hôm qua thì
TruyenHD@Đ@@L$$Q%%Đ^^
Nguyễn Hâm Kiều cười hì hì hai tiếng, níu lấy anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhìn anh: "Hôm qua em mơ thấy anh tới."
Cô nói mà vẻ mặt ngượng ngùng và vui mừng, Quan Triệt cúi mắt liếc nhìn cô một cái, nói: "Không phải mộng."
Thì ra là thật... Nguyễn Hâm Kiều ngượng ngùng thè lưỡi, trời ơi, cô uống nhiều hơn một tí mà trước mặt anh đã hóa thân thành *?
Cô nỗ lực tiêu hóa vài giây, vẫn khó mà tin được: "Em thật sự cuốn lấy anh sao?"
Quan Triệt dừng một chút, hiểu được, tối hôm qua đùa với anh xong, có lẽ cô nằm mơ giấc mơ kì quái nào đó.
"Sao lại uống nhiều rượu như vậy?" Đúng lúc đó anh chuyển đề tài.
"Chơi rất vui, nên uống nhiều một chút..." Nguyễn Hâm Kiều nghịch ngón tay anh, ngừng một lát, giọng điệu lại nhàn nhạt nói: “Bởi vì em không vui. Em đã chuẩn bị cho nhân vật trong [ hình xăm ] rất lâu, còn tưởng rằng đã nắm chắc rồi, cuối cùng vẫn vuột mất."
Cô tựa đầu vào hõm vai Quan Triệt, không chú ý tới chút phức tạp chợt lóe trong mắt anh: “Nhưng bây giờ em đã nghĩ thông suốt, em cần phải làm từng bước một đến nơi đến chốn, không thể chỉ vì cái lợi trước mắt. quả thật kỹ thuật diễn Mạnh Thủy Lam tốt hơn em, đạo diễn lựa chọn cô ta cũng hợp lí, em còn phải mài dũa thêm nữa."
Quan Triệt sờ đầu cô như an ủi, Nguyễn Hâm Kiều kéo tay anh qua rồi hôn, bỗng nhiên lại lẩm bẩm, cưỡi lên lưng, nằm sấp trên người anh, nhỏ giọng nói: "Em muốn cái kia..."
Chống lại ánh mắt sáng lấp lánh của cô, trong lòng Quan Triệt cũng khẽ động, ánh mắt tối đi, nhẹ nhàng nắm cằm cô, cố ý hỏi lại: "Cái nào?"
"Chính là cái này..." Vẻ mặt Nguyễn Hâm Kiều cười đến mức thẹn thùng, hôn một cái vào cằm anh vừa mới cạo râu, lại cắn lỗ tai anh.
Một tay Quan Triệt đỡ lấy cô, một tay chống trên giường, xê dịch lên phía trên, dựa lưng vào đầu giường.
Tư thế này còn chưa thử qua ôi... Hai tay Nguyễn Hâm Kiều đỡ bờ vai của anh, cắn môi nhìn anh: "Anh để em ở bên trên à?"
"Không phải em muốn như vậy sao?" Bộ dáng Quan Triệt vẫn vân đạm phong khinh, hơi thở đã có chút dồn dập, cách quần áo nắm lấy thắt lưng cô, trong lòng bàn tay cũng là lửa nóng.
Nguyễn Hâm Kiều có chút hưng phấn, cũng có chút ngượng ngùng, chậm rãi tiến đến bên miệng anh, hôn lấy anh, nhỏ giọng lầu bầu một câu: "Vậy một lát nữa em không còn sức, anh phải giúp em đấy."
"Ừ..." Quan Triệt thật sự ngồi bị động, tay vững chắc đỡ thắt lưng cô, để mặc cô chủ đạo.