"Đó là bạn trai của chị Kiều Kiều sao?" Có người đυ.ng phải Cường Tử, tò mò hỏi thăm, "Rất có tiền đó, xe này vừa thấy cũng biết là rất quý... chị Kiều Kiều quen biết khi nào, em chưa từng thấy qua."
"Tìm được người yêu cần phải thông báo cho em hay sao?" Cường Tử tức giận mà còn đưa mấy cây pháo còn dư vào trong tay nhóc, "Cầm đi chơi đi."
Bảy tám đôi mắt nhỏ nhìn quanh, hai người kia vẫn mặt dày ở đó ôm ấp, Cường Tử đi qua chào hỏi, đi vài bước, lúng ta lúng túng. @Di3n Đa`n L^ Quy Đ^
TruyenHD"Chào chú Quan."
"Xin chào." Quan Triệt liếc nhìn nó một cái, rất có phong độ.
Trên mặt Cường Tử mang theo nụ cười vô hại: "Sao chú Quan lại đến trễ như vậy, đến giờ Kiều Kiều đi ngủ rồi."
"Còn sớm mà!" Nguyễn Hâm Kiều nói trước một câu, ánh mắt uy hϊếp nhìn nhóc.
"Chú Quan vào đây ngồi đi," Cường Tử nói xong xoay người muốn đi lên lâu, "Con nói với chú Nguyễn một tiếng..."
"Em đứng lại!" Lời còn chưa dứt đã bị Nguyễn Hâm Kiều thấp giọng kéo trở về, cô vội vàng buông Quan Triệt, lôi Cường Tử sang một bên, hai cái đầu kề sát lại nói to nói nhỏ nửa ngày, mới tách ra, một người lơ đãng đi về phía hàng lang, một người chạy bước nhỏ trở về trước mặt Quan Triệt.
"Anh có thể chờ em một lát không?" Nguyễn Hâm Kiều tự biết đuối lý, hỏi cũng mắc cỡ ngại ngùng.
Quan Triệt đoán được ý đồ của cô, thấp giọng nhận lời.
Thế này thì Nguyễn Hâm Kiều mới yên tâm, lôi kéo tay anh, bảo anh lên xe ngồi chờ, sau đó chạy tới cửa cầu thang chờ hội họp với Cường Tử, hai người cũng đuổi hết bọn nhỏ ở trong sân về nhà, cùng đi lên lâu.
Quả thật thời gian đã không còn sớm, Nguyễn Hâm Kiều có chút lo lắng giục ba về nhà. Cường Tử nhận lời thỉnh cầu của cô, không có đi tố cáo với ba Nguyễn, bản thân trở về phòng.
Hai ông già cầm bài poker chơi gần xong, chú Bằng xua tay nói: "Còn sớm mà, không cần phải vội, chú và ba con chơi thêm một lát."
"Ba ba, " Nguyễn Hâm Kiều giật nhẹ tay áo lão ba, làm giả bộ dáng mở mắt không nổi, "Con buồn ngủ quá, muốn đi ngủ..."
Nguyễn ba lập tức bỏ bài xuống, lôi kéo tay cô đứng dậy, ấm giọng nói: "Đi, chúng ta về nhà ngủ."
Chú Bằng cũng không giữ lại thêm nữa, đưa bọn họ tới cửa, "Ngày mai đừng nấu cơm, đến nhà chú ăn một bữa."
"Vâng, chú Bằng cũng nghỉ ngơi sớm một chút!" Nguyễn Hâm Kiều đỡ lão ba, đứng ở đầu cầu thang dưới lầu vẫy tay với ông.
Trong lòng rất vội, lại không thể để lộ ra ngoài, Nguyễn Hâm Kiều nhìn chằm chằm lão ba uống thuốc rồi nhỏ mắt sau đó trở về phòng ngủ, chờ ông ngủ say, mới rón rén cầm túi xách ra cửa.
Dưới lầu tối đen như mực, chỉ có vài căn nhà còn sáng đèn, thậm chí trong sân nhỏ cũng không mở đèn, ánh sáng mờ nhạt.
Quan Triệt còn chờ trong xe, sợ quấy nhiễu người khác nghỉ ngơi, không mở đèn xe ở phía trước, ánh đèn trong xe rất mờ, chỉ có thể thấy tạm bóng dáng của anh.
Đêm thu yên tĩnh không tiếng động, có tiếng côn trùng kêu yếu ớt xa xa truyền lại từ trong đám cỏ, làm tăng thêm sự buồn tẻ.
Nguyễn Hâm Kiều có chút sợ tối, cầm lấy túi xách kẹp chặt chạy tới phía trước, ngồi vào xe rồi đóng cửa lại, lúc trái tim nhỏ mới bớt hồi hộp.
Cô thở ra một hơi: "Làm em sợ muốn chết!"
Quan Triệt cho rằng vì cô vụиɠ ŧяộʍ trốn đi mới lo lắng, @Di3n Đa`n L^ Quy Đ^
TruyenHD mở miệng muốn nói gì đó, đã bị Nguyễn Hâm Kiều nắm lấy tay, cô đưa tay lên mặt, bĩu môi: "Anh hôn em đi, hôn em thì em sẽ không sợ nữa."
Cô thật sự rất biết làm nũng, trong lòng Quan Triệt biết rõ, nhưng cũng khó có thể chống cự, hoặc là nói cam tâm tình nguyện dung túng. Cho tới bây giờ cô đưa ra yêu cầu thế nào cũng không có ảnh hưởng lớn gì, ngay cả túi xách giày dép mà phụ nữ luôn yêu thích cũng chưa từng nói với anh là muốn mua chúng.
Rất biết chuyện, cũng làm cho người ta muốn yêu thương cô nhiều hơn.
Tay Quan Triệt mơn trớn gò má của cô, đỡ sau đầu cô, nghiêng đầu từ từ hôn.
"Ưm ~" Nguyễn Hâm Kiều vội vã ôm lấy cổ anh, chủ động chuyển người mình vào trong lòng anh.
Cô có chút to gan, đưa đầu lưỡi thăm dò trong miệng anh, quấn lấy đầu lưỡi của anh, cảm xúc mềm mại làm Quan Triệt động lòng, đưa tay ôm lấy cô không phát giác là dùng sức ôm chặt.
Cô động tình. Trong mọi chuyện luôn biết điểm dừng thì giờ lại lớn mật, rõ ràng thoạt nhìn thì hồn nhiên ngây thơ, lại luôn biết hấp dẫn người khác, luôn khiến cho người ta xúc động muốn đặt cô ở dưới người hung hăng bắt nạt.
Quan Triệt đèn nén suy nghĩ rối loạn ở trong đầu, lui về sau phía sau, thấy ánh mắt của cô đầy sương mênh mông, có chút mờ mịt nhìn anh, miệng nhỏ đỏ bừng khẽ mở, vẫn còn chút ẩm ướt.
Cô theo bản năng muốn theo đuổi, thoạt nhìn hơi ngây ngốc, Quan Triệt không khỏi mềm lòng, nhẹ nhàng đưa tay xoa môi cô, thấp giọng dỗ nói: "Trở về trước."
Nguyễn Hâm Kiều chập chạm "A" một tiếng, ngồi lại, liếʍ liếʍ môi.
Chưa hôn đủ mà.
Quan Triệt giúp cô cài dây an toàn, trước khi rời khỏi tầm mắt đảo qua mặt cô, nhất thời bị vẻ mặt của cô làm cho bật cười.
Cô giống như, rất thích hôn môi? ^^d:3n d5n LQĐ^^
Nhịn không được đưa tay xoa đầu cô trên, khởi động xe rời đi.
Hình như căn nhà của anh có gì đó không giống với lúc trước, Nguyễn Hâm Kiều vừa vào cửa đã cảm thấy không đúng, đưa mắt nhìn quanh, lại không nhìn ra nơi nào có vấn đề.
Cô cởi giày giẫm chân trần ở trên sàn, nhìn chung quanh, tổng thể không có gì thay đổi, chỉ là nhiều thêm một vài chi tiết nhỏ —— trên bàn trang trí thêm gốm sứ hoa, trên sofa có gối ôm hình phim hoạt hình, thảm trải nền màu vàng nhạt, còn có trồng cây xanh ngoài cửa sổ...
Nguyễn Hâm Kiều cố ý đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra xem, quả nhiên, đầy đủ, sữa bò, nước tinh khiết, hoa quả cùng với vài nguyên liệu nấu ăn.
Trong lòng cô ngây ngất, trước kia nơi này đối với anh mà nói chỉ là nơi nghỉ chân, bây giờ mua thêm nhiều đồ vật như thế, có phải nên hiểu là, anh đã xem nơi này như là một cái nhà?
... Nhà của hai người bọn họ?
Nguyễn Hâm Kiều che miệng cười mãi không thôi, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, hình như cô càng ngày càng thích anh!
Quan Triệt thay dép lê vào nhà, đi thẳng đến phòng ngủ mở nước. ^^d:3n d5n LQĐ^^ Nguyễn Hâm Kiều xoay một vòng, đi theo phía sau anh, một mắt nhìn thấy trên giường có thêm con thỏ màu hồng trắng, lại kinh ngạc một hồi.
Anh lại có thể mua thứ này?
Kích thước so với cái giường trong nhà cô không khác biệt lắm, dáng vẻ thôi, nhưng lại giống y hệt.
Nhất định là chuẩn bị cho cô một bất ngờ, ha ha! Nguyễn Hâm Kiều cười ngây ngô ôm con thỏ vào trong ngực, đi đến cửa phòng tắm nhìn anh.
Quan Triệt nghe được tiếng động quay đầu, nhìn dáng vẻ thoả mãn của cô khi ôm gấu bông, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.
"Thích không?"
"Thích!" Nguyễn Hâm Kiều dùng sức gật đầu, "Làm sao mà anh biết em thích con thỏ?"
Thật ra hỏi vấn đề này có chút ngốc, tất cả hình ảnh cô chụp đều có hình con thỏ, lúc trước ở trường học cô từng có biệt hiệu từng có một cái ngoại hiệu kêu thỏ con, bạn học thân thiết gọi cô với tên gọi thân mật là thỏ con Kiều Kiều.
Giống như là việc cô thích ăn hải sản, những sở thích nhỏ, mọi người thân quen với cô đều biết.
Quan Triệt không trả lời, mở nước xong đứng dậy, bộ dáng nghiêm chỉnh nói với cô: "Lại đây tắm rửa."
Giọng điệu này, thế nào lại có cảm giác giống như lúc nhỏ ba mẹ kêu cô đi tắm rửa?
Vì suy nghĩ kỳ quái này mà Nguyễn Hâm Kiều lén cười, lại nghe anh nói: "Quần áo ở trong tủ."
"Ồ."
Nguyễn Hâm Kiều không nghĩ nhiều, để con thỏ ở giường đắp chăn lại, chuẩn bị đi qua còn cầm áo ngủ của anh.
Nhưng mà mở cửa tủ quần áo ra, nhưng nhìn thấy bên trong tủ là quần áo màu xám đen trắng, một nửa không gian còn lại đầy màu sắc, các loại quần áo lễ phục và bình thường, tất cả đều là màu sắc cô ưa thích, có một số loại mang phong cách khác nhau và váy ngủ. Giày dép cũng chuẩn bị một vài đôi, có thấp với những đôi giày nhỏ, nhưng cũng có giày cao gót.
"Ôi!" Trước mắt Nguyễn Hâm Kiều sáng ngời, hứng thú xem qua từng bộ quần áo một lần.
Trời ơi! Tất cả đều là váy, nhất định là anh có thể điều khiển cả tủ váy, hừ!
Cô chọn một cái váy màu hồng nhạt có dây lưng, cũng lấy ra áo ngủ của Quan Triệt, đặt chỉnh tề ở trên giường.
Quan Triệt đi ra từ phòng tắm, để đồng hồ ở trên bàn, mặt mày ủ rủ, ánh sáng chiếu nhẹ lên mặt anh.
"Em đi vào trước." Nguyễn Hâm Kiều đến bên cạnh anh, dùng trán cọ xát ở trên cánh tay anh, đi vào phòng tắm nhanh chóng cởi sạch quần áo.
Nhưng mà Quan Triệt cũng không có theo dự tính của cô mà xông vào, chờ cô làm xong, ở trong bồn tắm lớn đợi một hồi lâu, ^^d:3n d5n LQĐ^^ bên ngoài vẫn lặng yên như cũ không một tiếng động.
Chậc chậc... Nguyễn Hâm Kiều nhấc chân lên, sờ làn da trơn bóng của mình, xem nào, tiểu mỹ nữ hợp khẩu vị thế này, anh lại không vội vã xông vào ăn cô luôn, mất công cô còn đặc biệt mở cửa, thật sự là không hiểu phong tình mà!
Tự làm cho mình thơm ngào ngạt, mặc vào váy ngủ bước ra, Quan Triệt không có ở phòng ngủ. Đôi dép lê màu hồng nhạt của cô đặt ở cửa, Nguyễn Hâm Kiều mang vào, chạy đi tìm anh.
Phòng khách không có người, nhưng trên bàn cơm đặt một ly nước, hơi nóng bốc lên.
Người này thật cố chấp với nước mật ong ấm mà... Nguyễn Hâm Kiều tự giác cầm lên uống, rửa ly để vào chỗ cũ, trốn vào phòng sách.
Lặng lẽ đẩy cửa ra một chút, đưa đầu vào, nhìn quanh —— Quan Triệt ngồi ở phía sau máy tính, hình như đang làm việc.
Đã trễ thế này... Nguyễn Hâm Kiều chu miệng, nhỏ giọng gọi anh: "Quan Triệt, anh đang làm việc sao?"
Quan Triệt ngẩng đầu từ máy tính, gật đầu, tiếng nói trầm thấp: "Có chút tài liệu cần xem, em ngủ trước đi."
"Ai..." Nguyễn Hâm Kiều thất vọng rút đầu trở về, nhanh tay nhanh chân đóng cửa đi ra ngoài.
Không phải nói tiễn biệt thắng tân hôn sao, tuy rằng cách lần thân mật trước chỉ mới hơn một tuần, nhưng đối với cô mà nói sống một ngày như bằng một năm vậy, anh không muốn cô một chút nào sao?
Tắm rửa sạch sẽ trắng nõn dâng đến bên miệng cũng không biết mở miệng, anh có phải là đồ ngốc hay không?
Nhìn cô ngoan ngoãn rời khỏi, Quan Triệt cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
Bên nước ngoài chuyển tới tài liệu mới nhất, vừa mới gửi đến hộp thư của anh. Thực ra không phải đêm nay không thể không xem, nhưng sự tình liên quan đến một hạng mục quan trọng nhất sắp tới của công ty, anh cần phải có thời gian chuẩn bị sẵn sàng, lập kế hoạch một lần nữa, sau khi kết thúc cuộc họp trao đổi với hội đồng quản trị.
Tài liệu rất nhiều nội dung, anh xem rất chuyên tâm, không để ý thời gian, cửa bị đẩy ra lần nữa, trước khi anh ngẩng đầu có nhìn lướt qua thời gian, giật mình phát hiện đã qua 30 phút.
Nguyễn Hâm Kiều dán ở cửa, cúi mặt, chỉ nhìn anh, không nói chuyện.
"Sao còn chưa ngủ?" Quan Triệt hơi thả lỏng cơ thể, tựa lưng vào ghế ngồi.
Nguyễn Hâm Kiều nhỏ giọng rầm rì: "Em đến xem anh..." Nói xong đợi hai giây, thấy anh không hé răng, biết điều mà nói, "Em đi uống nước, uống xong liền ngủ."
@Di3n Đa`n L^ Quy Đ^
TruyenHDQuan Triệt vẫn duy trì tư thế kia không nhúc nhích, một lát, cô lại đẩy cửa, đứng ở cửa nhìn anh, vẻ mặt so bình thường càng ngoan ngoãn hơn: "Em đi ngủ đây?"
Sau vài giây yên tĩnh, Quan Triệt mới nhẹ giọng trả lời một chữ ừ, vẻ mặt cô không thay đổi, trong ánh mắt là sự chán nản, kéo cửa lại.
Nhìn cửa từ từ khép lại, Quan Triệt tập trung vào xem tài liệu, nhìn chằm chằm một lúc, nhưng một chữ cũng không đi vào đầu, trong đầu đều là dáng vẻ rầu rĩ của cô khi đi ra.
Anh đưa tay nhéo mi tâm, thởi dài một hơi, cuối cùng vẫn đóng máy tính lại, đứng dậy ra khỏi phòng sách.
Nguyễn Hâm Kiều làm tổ ở trên giường cầm di động châm chọc Lộ Lộ, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, cũng không kịp giải thích với Lộ Lộ, vội vàng tắt di động để lên bàn nhỏ, trượ người vùi vào trong ổ chăn, làm bộ đang ngủ.
Trong lòng lại mừng thầm, anh muốn trở về ngủ cùng cô?
Quan Triệt đi đến bên giường, Nguyễn Hâm Kiều che nửa gương mặt ở trong chăn, chỉ chừa một đôi mắt ở bên ngoài. @Di3n Đa`n L^ Quy Đ^
TruyenHD"Anh xem xong rồi sao?" Cô có chút sợ anh sẽ tức giận vì mình làm chậm trễ công việc của anh, hỏi lời này rất cẩn thận, tròn căng mắt cũng không chớp nhìn anh, lông mi run nhẹ.
Quan Triệt không trả lời, cúi người hôn lên trán cô, đi vào phòng tắm.
Bên kia cửa vừa đóng, cả người Nguyễn Hâm Kiều liền tiến vào trong chăn, cười ngây ngô, vui vẻ cười ra tiếng.
Nhìn đi, sức quyến rũ của cô vẫn lớn hơn so với đóng tài liệu đó, hừ hừ.
Lăn hai vòng mới dừng lại, vươn cái đầu rối tung ra ngoài, không nghĩ có thể đối diện với ánh mắt Quan Triệt.
Không biết anh bước ra phòng tắm từ khi nào, bình tĩnh đứng ở cửa, xem ra là nhìn không sót những hành động vừa rồi của cô. Đầu tóc Nguyễn Hâm Kiều rối tung thêm đỏ bừng mặt, nhất thời cứng đờ.
Quan Triệt lạnh nhạt đi tới, cầm lấy áo ngủ bị cô cuốn tới trên đất, khi xoay người đến cùng vẫn không nhịn được mà nở nụ cười.