Chương 21

Có lẽ là vì chuyện này mà Quan Triệt tự mình dặn dò, Nguyễn Hâm Kiều đi vào đại sảnh, phía trước có một



gái chủ động đi qua đây, một mạch dẫn



vào thang máy, hơn nữa ở bên ngoài chào nửa người một cái, thái độ rất cung kính.

Đây là cách đối với với người quen

của

tổng giám đốc sao? Nguyễn Hâm Kiều cố gắng cười hòa nhã dễ gần một chút, hướng



khoát tay.

Cách thời gian đi làm còn sớm, nhưng tổng giám đốc là người ở cương vị rất cao, có sắp xếp trật tự trong công việc. Trong lòng Nguyễn Hâm Kiều không khỏi cảm động, Quả nhiên không thể lấy không khoảng lương cao, ông chủ tới sớm, mọi người sẽ tới sớm hơn so với ông chủ.

Tào Kiến có một phòng làm việc độc lập, ngay bên cạnh Quan Triệt, vừa vặn đi ra hướng cà phê, nhìn thấy Nguyễn Hâm Kiều, theo bản năng liếc mắt về phía văn phòng.

"Kiều Kiều?"

"Buổi sáng tốt lành, Tào ca ca." Nguyễn Hâm Kiều cười tủm tỉm chào hỏi, đi đến bên cạnh anh, trong tay là cặp l*иg cơm lung lay.

Tào kiến biết ý, mím môi cười.

"Nguyễn tiểu thư." Âm thanh khí thế

của

thư ký Hướng vang lên ở phía sau, Nguyễn Hâm Kiều le lưỡi trợn trừng mắt, khi quay đầu đã thay thành khuôn mặt tươi cười.

"Buổi sáng tốt lành."

Thư ký Hướng không nhìn vẻ mặt tươi cười

của

cô, tầm mắt đảo qua cặp l*иg cơm trong tay

cô, khóe miệng nhếch lên châm chọc."Hiện tại là thời gian làm việc, phiền ngài đến thăm người thân thì đợi ở bên ngoài phòng nghỉ mà chờ." Tiếp theo chuyển hướng về phía Tào Kiến, mỉm cười, "Trợ lý Tào, ngài nói đi."

Đây là hiểu lầm Nguyễn Hâm Kiều tới tìm anh sao? Tào Kiến nhẹ nhàng nhíu mày: "Vấn đề này, không bằng



tự mình đi vào hỏi boss."

Sắc mặt thư ký Hướng lập tức thay đổi, nhíu mày nhìn chằm chằm Nguyễn Hâm Kiều, ánh mắt mang theo hoài nghi.

Nguyễn Hâm Kiều đang muốn mở miệng nói cái gì, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng động rất nhỏ,



quay đầu, cửa văn phòng đã mở. Quan Triệt đứng ở nơi đó, lạnh nhạt quét mắt quanh mọi người, gọi



giống gọi con chó nhỏn: "Lại đây."

Nguyễn Hâm Kiều nhẹ nhàng chào Tào Kiến, lập tức đi qua hướng

của

Quan Triệt, thư ký Hướng không xen vào nữa mà thay đổi sắc mặt.

"Em tới lúc nào a?" Nguyễn Hâm Kiều ngồi trên sofa, cẩn thận mở cặp l*иg cơm.

Quan Triệt ngồi phía đối diện với

cô, yên lặng nhìn

cô."Vừa đến vài phút."

"Tại sao em lại không thấy xe

của

anh? Em luôn đợi ở cửa a." Nói xong lại nhớ tới, mười phút trước hình như có một chiếc Maybach chạy qua,



luôn ngồi đợi xe Bingley, không để ý. Nguyễn Hâm Kiều quyết miệng, có chút mất hứng, "Anh không thấy em hay là cố ý không để ý tới em?"

"Không thấy."

Nguyễn Hâm Kiều biết anh là người như thế nhất định không nói dối, liền than thở nói: "Em là mỹ nữ xinh đẹp như vậy đứng ở đó mà anh không thấy, ánh mắt thật sự là không tốt."

Quan Triệt sờ cái trán, biểu cảm có chút bất đắc dĩ.

Bánh nướng xốp, bánh bao chiên, súp tôm, Nguyễn Hâm Kiều mang gì đó cũng không nhiều lắm. Thực ra



biết trước khi Quan Triệt ra khỏi nhà khẳng định đã ăn bữa sáng, dù sao anh nghỉ ngơi nhưng giống với người già luôn có quy luật.

Nhưng mặc kệ nó, chính là muốn tìm cớ đến nhìn anh. Anh không từ chối, nhất định cũng có ý muốn gặp



như vậy, hừ.

Nguyễn Hâm Kiều dọn thức ăn xong, đưa cho anh một đôi đũa, cố ý giải thích một câu: "Mới."

Quan Triệt nhận chiếc đũa, yên lặng ăn.

Nguyễn Hâm Kiều nằm sấp trên một cái bàn, chống cằm nhìn anh, trên mặt mang theo ý cười mật ngọt say mê.

Tầm mắt

của



sáng rực, Quan Triệt cũng ăn thoải mái như trước, nhưng thật sự anh rất nể mặt, không lãng phí dù một ít, tất cả đều ăn sạch.

Cái bánh bao cuối cùng, hắn gắp lên, Nguyễn Hâm Kiều cọ một chút đưa đầu qua: "Cho em."

Sau đó hé miệng chờ.

Quan Triệt dừng một chút, chiếc đũa thay đổi phương hướng, cẩn thận đưa tới bên miệng

của

cô.

Nguyễn Hâm Kiều cố ý chỉ cắn một ngụm nhỏ, nhai cũng rất chậm, Quan Triệt liên tục nhẫn nại giơ tay, chờ



từ từ ăn xong, mới bỏ đũa xuống.

Hắn thu dọn cặp l*иg cơm, đứng dậy tính đi rửa, không có một chút kêu ngạo. Nguyễn Hâm Kiều lại nhìn không được, vội vàng đi qua lấy lại: "Vẫn là em rửa cho."

Tuy rằng từ nhỏ mẹ đã dạy



tương lai nhất định phải tìm một người chồng nguyện ý làm việc nhà, nhưng đôi tay

của

anh, dùng để dắt tay



là tốt rồi, không cần làm việc khác.



vui mừng nắm tay anh, anh sạch sẽ lại ấm áp, lúc nắm tay



cảm thấy rất thoải mái,

côkhông muốn khiến cả hay bị lây dính dầu mỡ.

Đi ra phòng pha trà bên ngoài tẩy rửa xong cặp l*иg cơm trở về, Quan Triệt đã ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu vùi đầu vào công việc, mang mắt kính, nhìn càng thêm cẩn thận tỉ mỉ, nhưng cũng khiến cho



muốn vẽ hơn.

Nghe được

âm

thanh



đi vào, Quan Triệt ngẩng đầu từ trong đống văn kiện: "Muốn uống cái gì?"

Nguyễn Hâm Kiều lau tay sạch sẽ, ánh mắt đặt ở trên người anh không có di chuyển, "Anh uống cái gì thì em cũng uống vậy."

Quan Triệt liền bấm số nội bộ, phân phó thư ký mang vào hai tách cà phê.

Nguyễn Hâm Kiều chậm rãi đi đến bên bàn làm việc

của

anh: "Em có thể ở chỗ này

của

anh đợi một lát không? Chỉ đợi một lát, đảm bảo không quấy rầy anh làm việc, đến thời gian em sẽ đi, được không?"

Hai tay

của



tạo thành chữ thập, đôi mắt to khẩn cầu nhìn anh, Quan Triệt liếc nhìn

cômột cái,chuyển tầm mắt thả lại trên văn kiện, dừng một lát, mới cúi đầu "Ừ" một tiếng.

Ánh mắt Nguyễn Hâm Kiều lập tức sáng ngời hướng anh cười: "Cám ơn học trưởng!"



di chuyển qua lại trên sofa, tìm một góc độ chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy anh, lặng lẽ cởi giày ra đứng lên, tắt

âm

thanh di động bắt đầu chơi trò chơi.

Không đến 2 phút, thư ký Hướng đưa cà phê gõ cửa tiến vào, nhìn thấy tư thế thiếu lễ độ

của

Nguyễn Hâm Kiều, lập tức nhăn mày: "Cô..."

Nửa câu sau không dám nói ra miệng. Boss đều ngầm đồng ý,



nào có tư cách lắm miệng.

Nguyễn Hâm Kiều hướng



cười, mang theo chút đắc ý nho nhỏ."Cảm ơn."

Dường như là nuốt phải ruồi bọ, vẻ mặt thư ký Hướng rất khó coi, bỏ cà phê xuống, tâm tình phức tạp nhìn Quan Triệt, cắn răng lui ra ngoài.

9 giờ rưỡi, Quan Triệt có một cuộc họp. Nguyễn Hâm Kiều nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền cùng anh đi ra cửa.

Tào kiến đi ở phía sau Quan Triệt cách nửa bước, hai người thấp giọng nói xong chuyện công việc. Đến nơi họp, bước chân Quan Triệt dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau Nguyễn Hâm Kiều yên lặng tới giờ, Tào Kiến cũng hợp thời dừng câu chuyện, đi xa vài bước chờ.

"Em đây đi." Nguyễn Hâm Kiều đứng ở phía trước anh, bĩu môi xoay hai cái.

Quan Triệt nói: "Tôi gọi người lái xe đưa em về."

Nguyễn Hâm Kiều nhu thuận gật đầu, sau đó đi lên một bước, nhẹ nhàng kéo tay áo

củaanh, cùng anh thương lượng: "Anh xong việc rồi thì gọi điện thoại cho em, mỗi lần đều là em gọi cho anh, không biết được khi nào thì anh rảnh khi nào anh bận việc."

Quan Triệt cúi mắt nhìn

cô, thấp giọng nói được.

Cái này làm cho Nguyễn Hâm Kiều vừa lòng, ở trước mặt công ty nhiều người nhìn trộm anh như vậy lại không tốt, không đành lòng buông tay áo

của

anh, vẫy tay nói tạm biệt.

Nhìn



đi vào thang máy, Quan Triệt quay người lại, ánh mắt sáng một cách khác thường. Mọi người vội vàng thu hồi tầm mắt, hoặc cúi đầu làm bộ như chăm chỉ làm việc, hoặc xấu hổ ho một tiếng vội vàng đi ra.

Quan Triệt có chút không được tự nhiên, không để ý đám nhân viên nhiều chuyện, lập tức đi tới phòng họp.

Quảng cáo lần này

của

Nguyễn Hâm Kiều vẫn như trước là về thực phẩm, mộtxí nghiệp với dây chuyền sản xuất thức ăn nhanh, sản nghiệp và danh tiếng đều cao hơn một bậc.

Nên chiêu bài quảng cáo lấy sáng kiến nổi tiếng, phim truyện đơn giản nhưng tràn đầy thú vị, quay phim chụp hình không có gì khó khăn, nhưng mặt khác vài vị diễn viên đều là vai thường, lần đầu tiên đứng dưới ánh đèn flash, náo loạn gây ra không ít chuyện cười.

Quá trình quay chụp còn rất vui vẻ, sau khi kết thúc Nguyễn Hâm Kiều còn nói cảm ơn với tất cả nhân viên cùng làm việc, sau đó rời khỏi.

Bên ngoài không biết khi nào thì trời mưa, sắc trời hơi nặng nề, Nguyễn Hâm Kiều nhanh chóng chạy đến ven đường

của

sân ga, đợi một hồi lâu mới đón xe.

Báo xong địa chỉ, sư phụ lái xe, rất nhiệt tình hỏi

cô: "Cô

cũng là minh tinh sao, trước kia chưa thấy qua? Gọi là gì a?"

Nguyễn Hâm Kiều cười cười: "Tôi tên là Nguyễn Hâm Kiều."

"Ai, thật đúng là chưa từng nghe qua.



là ca hát hay là đóng phim?"

"Tôi a, ca hát." Nguyễn Hâm Kiều cười hì hì nói.

"Ca hát tốt!" Sư phụ cười cười, lấy ra một cuốn vở sau này đưa qua, "Nhanh ký ten giúp tôi đi, hôm nay



ngồi xe tôi, chúng ta coi như là đã quen biết, ha ha."

Nguyễn Hâm Kiều tiếp nhận nhìn, cừ thật, phía trước hơn phân nửa đều có đủ loại ký tên, ngay cả Thiên Vương cũng có. Nguyễn Hâm Kiều ghi tên

của

bản thân cũng trịnh trọng ký tên lên, đưa cho ông.

Đến dưới lầu tiểu khu, sư phụ lấy tiền liền đưa ngay tiền thừa cho

cô: "Quen biết chính là duyên phận, chúng ta có duyên sẽ gặp lại ha!"

"Cám ơn sư phụ, lái xe cẩn thận a." Nguyễn Hâm Kiều cười vẫy tay với ông.

Mưa đã nhỏ không ít, giọt mưa rơi ở trên người, mang đến cảm giác nhè nhẹ.

Đúng lúc xuống xe thì giẫm phải một vũng nước, trong nháy mắt trên chân dính nước bùn, Nguyễn Hâm Kiều a một tiếng, chuyển túi xách lên trên đỉnh đầu, xoay người chạy vào trong hành lang.

Gõ cửa không có người trả lời, hình như lão ba không có ở nhà.

Trên chân không thoải mái, Nguyễn Hâm Kiều thay dép lê chạy vọt vào trong toilet, sau đó gọi điện thoại cho lão ba. Trong nhà không có vang tiếng chuông, chứng minh rằng ông đã mang di động ra khỏi cửa, điện thoại vẫn đỗ chuông, nhưng không có người nhận.

Gọi vài lần vẫn như thế, nhất thời trong lòng Nguyễn Hâm Kiều lo lắng, không chú ý tới việc thay giày, kích động chạy ra cửa, một bên gọi cho chú Bằng.

"Chú Bằng, chú có nhìn thấy ba con không?" Âm thanh

của

Nguyễn Hâm Kiều mang theo tiếng khóc nức nở.

"Không a, chú bị viêm khớp, hôm nay không ra cửa hàng." Chú Bằng vội vàng an ủi

cô, "Kiều Kiều đừng vội, mấy ngày nay ba con cũng không chịu ra khỏi cửa, nhất định sẽ không đi quá xa. Con chờ chú, chúng ta cùng đi ra chợ tìm xem sao, đừng có gấp, a."

Nhà bọn họ cũng có chìa khóa nhà họ Nguyễn, chú Bằng tìm ra đưa cho hai mẹ con ở nhà, để cho vợ mình ở trong nhà Nguyễn Hâm Kiều chờ, nếu Nguyễn ba đã trở lại liền gọi cho bọn họ, sau đó dẫn Cường Tử ra cửa.

"Chú Bằng..." Nguyễn Hâm Kiều ngồi xổm ở hành lang trước cửa mau nước mắt, nhìn thấy ông lập tức như nhìn thấy vị cứu tinh nhanh chóng đứng lên.

Cường Tử chạy tới trước, cái đầu chỉ cao hơn một chút so với Nguyễn Hâm Kiều, đứng ở bên cạnh

cô, lại giống người lớn vỗ vỗ vai

của

cô: "Kiều Kiều đừng khóc, chúng ta cùng nhau tìm."

Nguyễn Hâm Kiều giữ chặt tay nó, mắt đỏ hồng gật đầu, nhớ tới chân

của

chú Bằng không thoải mái, khuyên ông trở về: "Con và Cường Tử đi là được, chú Bằng người ở nhà chờ đi, vạn nhất một lát ông tự mình trở về..."

"Không có chuyện gì, chú để cho thím

của

con ở nhà chờ, chúng ta đi thôi." Chú Bằng khoát tay không để ý, nói xong đưa cho Cường Tử, "Cho hai chị em con đó."

Cường Tử lại đẩy trở về, "Người nhận đi, con còn trẻ, thân thể rất tốt." Nói xong dẫn đầu xông vào màn mưa.