Chương 2-1: Tâm tư (1)

Nguyễn Hâm Kiều không nhớ rõ bản thân chào hỏi với người ta thế nào, cô chỉ nhớ khi mình kịp

phục hồi tinh thần thì lại bị đạo diễn gọi quay lại. Nguyễn Hâm Kiều

choáng váng mơ hồ, chỉ được người đạo diễn đã giễu cợt cô một câu là:

”Bắp chân của cô thật khỏe!”

Các nữ diễn viên khác thì người nào

người nấy cũng kéo đến săm soi nhìn cô, thậm chí có người còn cười nhạo

cô một tiếng đầy khinh thường, nụ cười châm chọc ở khóe miệng họ cũng

sắp dài đến mang tai.

Nguyễn Hâm Kiều giả bộ trấn định quay về

thì lại bị Lộ Lộ lôi kéo đến một chỗ, dùng vẻ mặt bí hiểm nói: “Nếu là

phú quý, vậy cùng ngủ cùng anh ta!”

“...”

Buổi tối, Tiểu

Quan tổng* mời khách ăn cơm. Trước tiên, đoàn kịch kết thúc công việc

rồi chậm rãi đến Tụ Phúc Lâu. Mặc dù Nguyễn Hâm Kiều Đã đã bị mất mặt

những vẫn mặt dày ở lại, cùng ăn chực với bọn họ.

*hai anh em

nhà họ Quan đều làm tổng giám đốc, vậy nên Quan Hành là em, sẽ gọi là

Tiểu Quan tổng, còn anh trai, tức Quan Triệt, sẽ là Đại Quan tổng

Đương nhiên, ngoại trừ việc muốn ăn chực, cô còn ấp ủ một tâm tư nho nhỏ.

Không may, mọi chuyện không diễn ra giống như những gì cô đã dự định. Bữa cơm lần này Đại Quan tổng có việc nên không tham dự.

Nguyễn Hâm Kiều dùng ánh mắt tuần tra một vòng nhưng không tìm được người muốn tìm, đành thất vọng cắn càng cua. Trên đời này chỉ có Kim Chủ và đồ ăn

ngon là không thể vứt bỏ. Nếu Kim Chủ đã không đến, vậy thì cô phải

hưởng thụ đồ ăn ngon thật tốt mới được.

“Cậu thật sự nhắm trúng

Đại Quan tổng?” Lộ Lộ thấy dáng vẻ Nguyễn Hâm Kiều giống như đang mòn

mỏi trông chờ cái gì đó, đành đưa cho cô thêm một con cua.

Lộ Lộ

nói rất nhỏ, những người khác không hề nghe thấy. Nguyễn Hâm Kiều cười

hì hì, không phủ nhận: “Rất tuấn tú, không phải sao?”

Lộ Lộ chậc

lưỡi một tiếng: “Không sai, đúng là anh ta rất tuấn tú. (d.đ.l.q.đ)

Nhưng mục tiêu này quá cao, tớ vẫn cảm thấy cậu vẫn nên từ bỏ càng sớm

càng tốt. Đại Quan tổng là loại “Kim Chủ trong Kim Chủ”, nhưng quy tắc

ngầm là miếng bánh thơm ngon, những nữ minh tinh muốn bò lên giường anh

ta không phải chỉ có mình cậu. Hơn nữa, anh ta cũng nổi tiếng tiếng “khó trị”, ít nhất là đến thời điểm hiện tại, chưa có ai thành công bò lên

giường của anh ta.”

“Thật hả?” Nguyễn Hâm Kiều chớp chớp mắt: “Như vậy càng tốt, anh ta có thể giữ mình trong sạch, rất đáng được khen ngợi!”

“...”

Lộ Lộ nghẹn lời, ngừng một chút, cô ấy tiếp tục nói: “Những cái khác tạm

thời không nói, nhưng ít nhất là dù cậu muốn theo đuổi anh ta cũng không có cơ hội tiếp cận. Anh ta đường đường là tổng giám đốc của một tập

đoàn lớn, trăm công nghìn việc, chúng ta lại chỉ là “phàm phu tục tử”.

Nếu như hôm nay Tiểu Quan tổng không đến thăm trường quay với anh ta,

cậu có thể biết được có một vị soái ca như vậy trên đời sao?”

Vậy cũng đúng!

Nguyễn Hâm Kiều bỏ con cua đã bị cô ăn gần hết xuống, xoa xoa ngón tay.

“Mà tớ vẫn nghĩ rằng Tiểu Quan tổng mới là lựa chọn tốt nhất. Tuy rằng anh

ta cũng là một đóa hoa ở trên đỉnh núi cao, nhưng dù sao cũng làm nghề

này như chúng ta, cũng không phải không thể được.”

Lộ Lộ nói xong liền chống cằm, nhìn về phía Quan Hành: “Quả thật là Tiểu Quan Tổng

‘soái’ không chịu được! Không hề thua kém Đại Quan tổng chút nào! Cậu

nhìn ánh mắt kiêu ngạo của anh ấy đi, lại còn khuôn mặt anh tuấn không

tỳ vết, cơ thể cân đối, cơ bắp nở nang… Trời ạ! Chỉ mới suy nghĩ một

chút thôi mà tớ đã không chịu được rồi!”

Nguyễn Hâm Kiều: “...”

Lộ Lộ không thấy cô đáp lại, dùng khuỷu tay đẩy đẩy cô: “Đúng không?”

Nguyễn Hâm Kiều uống một ngụm nước, chậm rãi nói: “Nhưng tớ vẫn cảm thấy Đại

Quan tổng thành thục cơ trí, ổn trọng nho nhã, càng có sức quyến rũ hơn

nhiều.”

Loại đàn ông càng giữ mình trong sạch, càng khiến cho người ta có cảm giác muốn chinh phục.

Lộ Lộ “A” một tiếng, rồi nói:

“Tớ quên mất cậu thích loại hình đàn ông lớn tuổi thành thục. Nhưng quả

thật kiểu đàn ông thành thục rất có sức quyến rũ. Cậu cảm thấy loại phụ

nữ như thế nào thì mới có thể xứng đôi với Đại Quan tổng?” (d.đ.l.q.đ)

Lộ Lộ vẫn chưa chịu buông tha cho cô, cô ấy liếc mắt nhìn Nguyễn Hâm Kiều, thấm thía nói: “Bảo bối, cậu đừng ảo tưởng rằng bản thân mình sẽ trở

thành đóa hoa hồng trắng, có thể khiến Đại Quan tổng thần hồn điên đảo.

Mặc dù trong tiểu thuyết, các tổng giám đốc đều thích cô gái nhỏ ngây

thơ ngọt ngào, nhưng ở hiện thực...” Dừng một chút rồi cô ấy lại chỉ vào chính mình: “Họ sẽ chỉ thích loại người không thành thục lại cứ làm ra

vẻ kiều diễm như kẻ hèn này thôi.”

Nguyễn Hâm Kiều: “… Thôi đi…!”

Bình thường, Trương Đạo luôn đặc biệt quan tâm đến Nguyễn Hâm Kiều khiến cho rất nhiều người bất mãn, hôm nay ông ta lại cố ý giới thiệu Nguyễn Hâm

Kiều cho Boss, hành vi này của ông ta càng trở thành đề tài cho mọi

người bàn tán. Những người nói xấu sau lưng ông ta không ít, phần lớn

đều chỉ trích Trương Đạo bất công, thậm chí có những người có ý nghĩ xấu xa, ăn không nói có, bịa đặt rằng: Sở dĩ Nguyễn Hâm Kiều có được vai

diễn lần này là vì trèo lên giường của Trương Đạo.

Lúc Nguyễn Hâm Kiều vào toilet thì bỗng nhiên nghe được hai nữ diễn viên đang bàn luận như vậy, mặc dù bọn họ nói rất khó nghe, nhưng cô không để trong lòng.

Đã ở trong cái vòng luẩn quẩn này thì không có mấy ai còn sạch sẽ. Sau

những hào quang chói lọi, người nào có tiết tháo* lại trở thành của

hiếm.

*tiết tháo: Lòng dạ trong sạch, ngay thẳng không đổi.

Năm Nguyễn Hâm Kiều sáu tuổi, cô từng tham gia một bộ phim tình cảm hài có

tên 《Gia đình vui nhộn》 do Trương Đạo đạo diễn. Chính vì vậy, hai người

họ cũng coi như là quen biết đã lâu, tất nhiên Trương Đạo cũng sẽ quan

tâm đến cô nhiều hơn một chút so với những người khác.

Nhưng Nguyễn Hâm Kiều không thể phủ nhận rằng bản thân cô vốn không phải loại người chính trực gì. (d.đ.l.q.đ)

Trên thực tế, nếu như có thể, Nguyễn Hâm Kiều thật sự hi vọng mình có thể

tìm được một kim chủ vừa ngốc vừa nhiều tiền nhiều để bao dưỡng cô, giúp cho cô không phải lo cơm áo gạo tiền, giúp cô được ở nhà sang, đi xe

xịn, mang châu báu, mặc lễ phục, mỗi ngày ngoại trừ việc tiêu tiền ra

thì không phải làm cái gì. Thật tốt đẹp quá đi mất!

Nhưng hiện

thực luôn khiến cho người ta phải chịu một đả kích lớn – Một người muốn

dựa vào khuôn mặt để ăn cơm người ta, lại cứ trưởng thành thành người có khuôn mặt bánh bao. Trong làng giải trí, người đẹp nhiều đến mức đếm

không xuể, có lẽ sức cạnh tranh của cô còn nhỏ hơn con số 0?

Nguyễn Hâm Kiều nghĩ đến đây không khỏi đau buồn, cô rửa sạch tay, quyết định

lúc trở về sẽ lại ăn thêm hai con cua để bình tĩnh một chút.

Nhưng cô vừa ra khỏi cửa thì bất ngờ đυ.ng phải một người.

Đó là một người đứng đâu cũng nổi bật, Tiểu Quan tổng, đang đứng nói chuyện gì đó cùng quản lý nhà hàng ở trong hành lang.

Lúc Nguyễn Hâm Kiều đi qua thì vừa khéo vị quản lý cũng rời khỏi. Quan Hành xoay người, dùng hai mắt đánh giá cô, nở nụ cười: “Nguyễn tiểu thư đúng không? Thế nào, đồ ăn ngon miệng chứ?”

Nguyễn Hâm Kiều liên tục gật đầu: “A… ừm, đồ ăn rất ngon, cảm ơn Quan tổng đã chiêu đãi.”

“Không cần khách khí.”

Dường như Quan Hành nghĩ đến điều gì, lại đột nhiên hỏi:

“Nguyễn tiểu thư có thể cho tôi xin chữ kí không?”

Sau đó, Quan Hành Nguyễn Hâm Kiều kinh ngạc, đành giải thích: “Mẹ tôi rất

thích vai diễn của cô trong 《Gia đình vui nhộn》, tôi muốn xin chữ ký của cô giúp bà vui vẻ, có được không?”

“Đương nhiên có thể!” Nguyễn

Hâm Kiều có chút “thụ sủng nhược kinh”(được sủng ái mà lo sợ), cô cười

một tiếng, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Rất vinh hạnh!”

Năm đó《Gia

đình vui nhộn》quả thật rất hot, ban tổ chức rất lợi hại, tỉ lệ người xem cũng rất lớn, liên tục trong mấy năm liền, năm nào cũng có đài truyền

hình chiếu lại.