Nguyễn Hâm Kiều không ngủ được.
Rất kích động.
Kích động gửi tin nhắn cho Lộ Lộ: Đại kim chủ ôm công chúa get√
Lộ Lộ trả lời một đống “Đối phương không muốn nói chuyện cùng cậu thì cậu cũng kìm nén lại nước mắt”, “Đối phương không muốn nói chuyện cùng cậu thì cậu đừng để vẻ mặt đưa đám đó”, “Đối phương không muốn nói chuyện cùng cậu cũng nhằm để lại những lời la mắng từ cậu” thêm một loạt nét mặt.
Nguyễn Hâm Kiều di chuyển tay trả lời: Đối phương không muốn nói chuyện cùng cậu cũng khoe được ôm công chúa với cậu
Lộ Lộ:... Gặp nợ:)
Lộ Lộ tổn thương hoàn toàn, tâm tình Nguyễn Hâm Kiều rất tốt, ngủ không được a ngủ không được.
Sau khi nghỉ ngơi đúng nửa giờ thì dì Phương rời giường, bổ thật nhiều hoa quả xếp thật đẹp đựng trên mâm trái cây, lại nấu một ấm hồng trà, nướng bánh hoa phu làm món điểm tâm ngọt —— mang hoa quả lên, thêm vào trên nước đường, điểm tâm ngọt được làm giống nhau rất xinh.
Nguyễn Hâm Kiều cố ý chầm chậm một lát, mười phút sau đi ra, giúp đỡ dì Phương.
Sau thời gian buổi trưa mọi người lười nhác, cùng nhau hưởng thụ buổi trà chiều đặc biệt của dì Phương.
Dì Phương và viện trưởng Lưu ngồi cùng nhau nhỏ giọng nói chuyện, tán gẫu việc mua nhà cho con, trọng tâm đề tài là chuyện nhà, lại có không khí ấm áp thật sự cảm giác rất lãng mạn.
Nguyễn Hâm Kiều lặng lẽ ngồi cạnh Quan Triệt, cố gắng tới gần anh, đồng thời đảm bảo không xâm phạm tới khoảng cách an toàn của anh, miễn cho người này thẹn thùng né tránh.
Nhìn phía đối diện viện trưởng Lưu cùng dì Phương đều không phải cố ý bày ra vẻ ân ái, Nguyễn Hâm Kiều không hiểu có phải cảm động lây, tự động so chính mình cùng Quan Triệt cũng thành một đôi tình nhân hạnh phúc.
Nhịn không được suy nghĩ cười trộm, sợ chính mình rõ ràng, vội vàng nâng chén trà lên uống để che giấu.
“Cẩn thận ——” một bên liên tục yên tĩnh như gà thì Quan Triệt đột nhiên mở miệng nhắc nhở, nhưng mà thời gian đã muộn, Nguyễn Hâm Kiều kinh ngạc giật mình đồng thời, đầu lưỡi đã bị sức nóng hổi của trà bao lấy.
“Tê ——” đau đến mức nước mắt đều chảy ra, Nguyễn Hâm Kiều vội vàng xoay người, không cho anh nhìn thấy bộ dáng xấu của bản thân thè lưỡi mắt trợn trắng.
Viện trưởng Lưu rất ghét bỏ nói: “Uống trà đều có thể bị nóng, làm sao con lại ngớ ngẩn như vậy!”
“Ô ô ô...” Nguyễn Hâm Kiều phát âm không rõ để giải thích.
Dì Phương vội vàng lấy nước lạnh cho cô súc miệng, viện trưởng Lưu chỉ chỉ phòng bếp: “Trong tủ lạnh có kem, lấy cho nó một que lạnh lạnh đi.”
Uống vài hớp nước lạnh đã giảm bớt một ít, Nguyễn Hâm Kiều cầm lấy kem, rất là ngượng ngùng: “Cám ơn dì Phương.”
Dì Phương cười ngồi xuống: “Thật là lỗ mãng mà.”
Lòng Nguyễn Hâm Kiều tràn đầy ảo não xé gói đựng que kem, vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt về phía Quan Triệt, kinh ngạc khi thấy anh ta đang cười.
Tuy rằng cười rất nhẹ, độ cong nho nhỏ gần như là nhìn không ra, nhưng tuyệt đối, là ở cười —— người này ngàn năm không đổi sắc mặt, vẻ mặt có chút thay đổi đều dễ dàng nhận ra.
Xem ra anh rất vui vẻ! Trong lòng Nguyễn Hâm Kiều hừ hừ, khóe miệng lại chẳng biết làm sao cũng giơ lên.
Đầu lưỡi còn tê dại, xen lẫn cảm giác đau đớn rất nhỏ, Nguyễn Hâm Kiều ngậm que kem một chút, cảm giác lạnh lẽo tạm thời làm tê liệt thần kinh, cảm nhận đau không ít.
Lúc cắn que kem thì rất thích, nhưng mà sau khi cắn xong một lát, đầu lưỡi vẫn khó chịu, khó được lúc Nguyễn Hâm Kiều thèm ăn mà không phấn chấn. Không khéo là dì Phương biết cô thích ăn đồ ngọt, cho cô phần nhiều nhất, gần như là gấp hai lần bọn họ.
Nguyễn Hâm Kiều ăn một nửa liền ăn không vô, nhưng không nỡ để lãng phí, lại cố gắng ăn thêm.
Cuối cùng thật sự là không ăn được nữa, thừa dịp lúc dì Phương và viện trưởng Lưu đi ra, Nguyễn Hâm Kiều nhìn trên bàn chỗ Quan Triệt trước sạch sẽ, ngầm ra hiệu thương lượng với anh.
“Học trưởng, anh có thể giúp tôi ăn thêm một chút hay không, thật sự tôi ăn không vô...” Khuôn mặt của cô vô cùng khổ sở, vỗ hai tay, “Làm ơn làm ơn...”
Quan Triệt nhìn cô, biểu cảm khó diễn tả bằng lời.
“Xin anh, học trưởng!” Vẻ mặt Nguyễn Hâm Kiều thành khẩn, “Bên này tôi đều không có chạm qua, tôi cho anh một chút được không được?”
Lần đầu tiên chạm mặt như vậy mà không thấy ngoại, tâm tình Quan Triệt lúc này thật sự là không biết làm sao lại thấy mới mẻ, nhất thời không biết nên chống đỡ thế nào.
Nguyễn Hâm Kiều không nhìn ra ánh mắt phức tạp của anh, lựa lúc hắn ngầm đồng ý, cầm đĩa của anh, cắt cái kia ra, chuyển đến trong đĩa cho anh, sau đó đẩy tới trước mặt anh, trả về chỗ cũ, việc lớn đã làm xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hướng Quan Triệt cười hì hì chắp tay: “Đại ân đại đức sẽ đền đáp!”
—— chỉ cần anh đồng ý, lập tức lấy thân báo đáp.
Viện trưởng Lưu cùng dì Phương trở về, đột nhiên nhìn thấy Quan Triệt nhiều hơn một khối, đều ăn ý cho rằng không nhìn thấy.
Lại đợi một lát, Quan Triệt đứng dậy cáo từ, Nguyễn Hâm Kiều liền cùng anh rời khỏi.
Viện trưởng Lưu cùng dì Phương đưa bọn họ tới cửa, hỏi Quan Triệt: “Con lái xe tới phải không?” Sau đó hướng Nguyễn Hâm Kiều chỉ chỉ, “Nếu không, con tiện đường đưa nó về?”
“Được” Quan Triệt không cự tuyệt.
“Về sau có rảnh thì đến thường xuyên.” Viện trưởng Lưu có chút không tha, “Kiều Kiều cũng vậy, có thời gian thì cứ đến nhà chơi.”
Nguyễn Hâm Kiều nhu thuận gật đầu: “Vâng!”
Lưu luyến xong, lúc hai người đi tới cửa thang máy, bỗng nhiên viện trưởng Lưu lại nói với Quan Triệt: “Thầy nghe nói các con lấn sang tập đoàn giải trí, Kiều Kiều đứa nhỏ này trong đầu luôn có suy nghĩ muốn đi làm diễn viên, đều là người trong nhà, con chăm sóc nó một chút.”
Quan Triệt gật đầu: “Con đã biết.”
“Đi đi! Thầy yên tâm về con.” Viện trưởng Lưu cười hề hề vỗ vỗ bờ vai của anh.
Đi vài bước, Nguyễn Hâm Kiều lại đột nhiên chạy về, ôm dì Phương cùng viện trưởng Lưu: “Các người bảo trọng thân thể nha, lần sau con lại đến thăm hai người.”
“Được rồi, đi thôi.” Trên mặt viện trưởng Lưu mang theo ý cười, “Làm tốt, quay đầu lại nhớ nhắc tới trường học cũ, cho chúng ta một chút mặt mũi.”
Nguyễn Hâm Kiều cảm động vừa muốn gật đầu, lại nghe ông nói: “Nếu bôi đen thì coi như xong, đừng để trường học cũ bị bôi đen.”
“….”
Vẫn như lần trước là chiếc Bingley, nhưng lần này là chính Quan Triệt lái xe. Nguyễn Hâm Kiều khách khí nói câu “Phiền toái học trưởng “, sau đó trèo lên bên tay lái phụ.
Trước khi Quan Triệt khởi động xe nhìn cô một cái, nhắc nhở: “Dây an toàn.”
“... Oh.” Nguyễn Hâm Kiều có chút tiếc nuối, dựa theo phim truyền hình, giờ phút này không phải là anh lại gần giúp cô sao? Nói vậy hai người gần như vậy, chỉ cách mấy cm, cô có thể làm bộ lơ đãng quay đầu hôn anh một cái...
Dọc theo đường đi Quan Triệt vẫn im lặng trước sau như một, Nguyễn Hâm Kiều mệt rã rời, đầu óc có chút chậm chạp, choáng váng hồ hồ ngồi, bất quá vẫn là không muốn lãng phí này cơ hội tiếp xúc gần gũi.
“Học trưởng...”
“Sao.”
“Tôi gửi thư kết bạn cho anh, đến bây giờ anh cũng chưa đồng ý.” Nguyễn Hâm Kiều chu miệng, giọng điệu có chút lên án.nho nhỏ
“Tôi không cần thư tín.” Quan Triệt không chút để ý nói, giống như nói xong một việc nhỏ bé không đáng kể, “Tài khoản đăng ký trước đây, đã lâu không dùng qua.”
Nguyễn Hâm Kiều rất kinh ngạc, nhưng lại nghĩ, loại người như anh cổ hủ khó hiểu, không cần thư tín cũng rất bình thường?
“Thư lớn kia đâu?” Tuy rằng trong lòng không ôm kỳ vọng, Nguyễn Hâm Kiều vẫn là thăm dò hỏi một câu.
Đáp án nằm trong dự kiến: “Không có.”
Trong lòng Nguyễn Hâm Kiều lo âu thở dài, công việc của anh bận rộn như vậy, không thể cứ gọi điện thoại quấy rầy, tin nhắn lại không trả lời, nghĩ thư tín còn là một phương tiện chút ít, không nghĩ tới nhà này cư, nhiên, không, dùng,làm người khác tức giận.
Qua một quầy hoa quả, bỗng nhiên Nguyễn Hâm Kiều kêu dừng xe, nói muốn đi xuống mua dưa.
Quan Triệt dừng xe sang một bên, ở trong xe chờ cô. Lơ đãng thoáng nhìn, phát hiện cô cùng chủ quán nói nói cười cười, đối phương còn cười tủm tỉm giúp nàng chọn dưa hấu.
Chủ quán kia thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, mặc mộc mạc, thấy thế nào đều thấy không giống người cùng đường với Nguyễn Hâm Kiều trắng trắng non mềm. Nhưng cô lại giống như gặp được người quen đã lâu, thái độ rất quen.
Cô nhóc kia thật sự là kì lạ, với ai đều không khách khí, như được rèn luyện đã lâu. Quan Triệt nhìn qua cách lớp thủy tinh, bỗng nhiên lại nghĩ tới bộ dáng cô cầu xin anh giúp đỡ ăn đồ ngọt, không phát hiện ra là để lộ ý cười.
“Người đó là ai?” Chú Bằng vụиɠ ŧяộʍ hướng nhìn chiếc xe xa xỉ vừa thấy liền biết giá trị thì bĩu môi.
Nguyễn Hâm Kiều vỗ đầu một cái, nghe được tiếng vang thanh thúy: “Chú đoán.”
Chú Bằng nhìn bộ dáng đắc ý ngọt ngàocủa cô, còn có cái gì không rõ, “Đối tượng?” Một bên nhịn không được ngắm vài lần, chậc chậc nói, “Nhìn xem ra là rất có tiền hắc!”
“Vâng a ~” Nguyễn Hâm Kiều lắc lắc đầu, không có phủ nhận.
Chú Bằng thở dài: “Ai, xem ra Cường Tử nhà chúng ta thật là không có hi vọng.”
“Chú Bằng người đừng đùa!” Nguyễn Hâm Kiều dở khóc dở cười, “Cường Tử còn chưa có trưởng thành, con cũng không phải là trâu già gặm cỏ non.”
Cô càng vui mừng bị trâu già cắn a, hì hì.
Chú Bằng bị chính câu nói vui đùa của mình làm cho cười ha ha, lại hỏi cô: “Đã gặp ba con chưa?”
“Còn chưa tới lúc.” Người còn chưa có lừa người tới tay... Nguyễn Hâm Kiều lặng lẽ nói, “Chú Bằng, giúp con chọn vài thứ ngọt, ngọt đến mức anh ăn một lần sẽ nhớ mãi không quên.”
“Được rồi!” Chú Bằng thuần thục chọn qua vài cái, “Chú đã chọn qua thì con cứ yên tâm, tuyệt đối là ngọt, toàn thành phố không tìm được nơi thứ hai, đến, sắp xếp.”
Tổng cộng Nguyễn Hâm Kiều mua năm quả, Quan Triệt nhìn thấy, xuống xe đến giúp đỡ.
“Cám ơn học trưởng.” Nguyễn Hâm Kiều cười rất ngọt ngào.
Quan Triệt cầm lên xe, liên tục nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của chủ quán đang nhìn mình và vuốt cằm.
Vẻ mặt chủ quán hiền lành vẫy vẫy tay.
Khi xuống xe, Nguyễn Hâm Kiều kịp thời cản lại Quan Triệt đang tính giúp cô chuyển đồ xuống dưới: “Ngoài ra thì cái này cho anh. Quả này rất ngọt, học trưởng mang về cho bác trai bác gái nếm thử đi, coi như là cảm ơn anh đưa tôi về nhà.”
Quan Triệt còn chưa kịp cự tuyệt, cô liền ôm chạy qua, ở bên ngoài hành lang mỉm cười hướng anh xua tay: “Trên đường đi cẩn thận.”
Nói xong liền lộc cộc chạy lên lầu.
Nhưng mà năm giây sau lại vội chạy xuống dưới, gọi Quan Triệt đã mở cửa xe đang muốn lên xe, gọi giòn tan: “Học trưởng!”
Cô hấp tấp chạy tới, trong lòng đã không thấy. Quan Triệt dừng lại, khép cửa xe lại lại, “Còn có...”
Nói còn chưa dứt lời thì Nguyễn Hâm Kiều đã chạy đến trước mặt anh, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà bắt lấy cánh tay anh, đập ở trên mặt anh hôn một cái, sau đó không đợi anh phản ứng, lại kêu a a chạy xa.
“...”
Quan Triệt đứng tại chỗ một lát, yên lặng lên xe.
Trải qua thời điểm trước khi mua dưa, tiếng vang “Ba” còn tại trong đầu vọng lại, rung động đến tâm can.
Xe dừng lại ở đèn xanh đèn đỏ, chờ đèn đỏ.
Quan Triệt hạ cửa sổ xe xuống, nới lỏng caravat, thở phào một hơi.
Vừa quay đầu, nhìn đến hoa quả giống như chủ quán nhìn chằm chằm anh, vẫn là cái loại ân cần này tươi cười có chút quỷ dị.