Chương 9: Khánh công yến

Vậy là Thẩm tướng quân chưa kịp phát hỏa đã bị đuổi ra khỏi Dao Hoa Cung.

Đêm dài nên không có người chú ý, Thẩm tướng quân chật vật về phủ, trực tiếp nằm xuống giường. Trên đường trở về hắn đã bình tĩnh hơn nhiều, dù Triệu Tâm Dịch và người khác từng có hành vi thân mật, dù nàng có thích người khác, hắn cũng đoạt nàng về! Khiến nàng toàn tâm toàn ý với một mình hắn!

Từ 16 tuổi Thẩm Thừa đã theo phụ thân xông pha chiến trường, hàng năm tôi luyện ở quân doanh biên cương, chỉ có ngày hội trọng đại hoặc báo cáo thắng lợi mới được hồi kinh phục mệnh. Cho tới hơn 4 năm sau Thẩm lão tướng quân lui về, Thẩm Thừa được thăng chức thành Trấn Quốc đại tướng quân, mới thường trú ở kinh thành, mỗi ngày thượng triều nghị sự.

"Vương bát đản!" Rốt cuộc tên khốn nào nhân lúc hắn không ở trong kinh, mơ tưởng bảo bối của hắn! Đáng chết!

Cuối cùng vẫn không cách nào bình tĩnh tiếp thu chuyện này, Thẩm Thừa không ngủ được, ngẩng đầu nhìn ngoài trời đã tờ mờ sáng, xoay người rời giường, nhanh chóng đi ra cửa.

Không lâu sau, trong sân luyện binh ở ngoại thành, một đám binh lính bị đá xuống giường, sợ hãi nhìn tướng quân lúc này đáng ra nên nghỉ ngơi ở nhà, canh giờ đầu tiên của ngày huấn luyện tử thần bắt đầu…

Bên này Triệu Tâm Dịch đang ôm chăn ấm áp ngủ ngon lành, Bích Lạc vén màn giường lên, nhẹ đẩy đầu vai Triệu Tâm Dịch: "Điện hạ, điện hạ? Mau dậy thôi, Hỉ công công vừa tới truyền lời của Hoàng Thượng, mời ngài tới Thừa Càn Cung dùng cơm trưa."

Triệu Tâm Dịch "Hừ hừ" hai tiếng tỏ ý mình đã nghe thấy, chôn mặt càng sâu tiếp tục ngủ.

Bích Lạc bất đắc dĩ, từ nhỏ công chúa đã nhận hết vạn thiên sủng ái, lúc sinh bệnh mọi người đều chiều theo ý nàng, nàng nghiễm nhiên trở thành tiểu bá vương trong cung. Lúc từ Quỷ Y Cốc trở về, ngoài mặt công chúa giả vờ tôn quý kiêu ngạo, dung nhan khéo léo không thể xâm phạm, nhưng bên trong vẫn là tiểu cô nương tùy hứng, đừng nói đại thái giám Hỉ công công bên cạnh Hoàng Thượng, chính Bệ hạ tự tới đây, công chúa vẫn ngủ nướng không chịu dậy….

Công chúa có thể không màng khẩu dụ của Hoàng Thượng, nhưng nàng không được a… Làm nô tài chính là mệnh khổ…

Nhẫn tâm nâng Triệu Tâm Dịch dậy, nàng ấy chạy nhanh tới đầu giường cho công chúa dựa vào, phòng ngừa nàng ngã xuống, vỗ nhẹ dỗ dành: "Điện hạ? Bệ hạ phân phó Ngự Thiện Phòng làm bánh hoa quế gạo nếp ngài thích nhất, chậm thì sẽ nguội mất, ngài tỉnh đi? Ngủ tiếp mắt sưng thì ngày hôm nay không thể ra cửa mất!"

Khuyên can mãi, Triệu Tâm Dịch mới từ từ ngồi thẳng, hai tay nhỏ xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, nàng ngủ không thành thật, vạt áo ngủ bị cọ mở rộng ra, dấu hôn trên ngực đan vào nhau, hết sức rõ ràng. Bích Lạc thấy vậy mặt đỏ bừng, chạy nhanh lấy quần áo cho nàng, rồi kêu cung nữ tới hầu hạ công chúa rửa mặt chải đầu thay quần áo.

Thừa Càn Cung.

Triệu Tâm Dịch không hiểu, Đại hoàng huynh gọi nàng đến dùng bữa là có ý gì? Chẳng lẽ đơn thuần gọi nàng tới ăn bánh hoa quế gạo nếp, cá chép kho tàu, sườn heo chua ngọt, tôm hấp, thịt bò tái?

Ồ… Phòng bếp nhỏ của hoàng đế quả nhiên ăn ngon hơn của nàng!

Triệu Cảnh Vân nhìn dáng vẻ mèo nhỏ ham ăn của tiểu muội muội có chút buồn cười, cứ như có người ngược đãi nàng. Hai người cùng một mẹ đẻ ra, hơn nhau 9 tuổi, lúc Vinh Tuệ được sinh ra, hắn đã tham dự chính sự, 9 tuổi hắn đã bắt đầu gánh vác kỳ vọng của phụ hoàng, không dám lơi lỏng, chỉ lúc tan học mới được ôm tiểu muội muội, trộm xoa bóp bàn tay nhỏ của nàng thì trên mặt nhỏ mới lộ ra vẻ bướng bỉnh của một đứa trẻ.

Nhưng sau khi Vinh Tuệ từ Quỷ Y Cốc về, nàng vẫn thân cận với bọn họ, không còn phòng vệ như khi còn nhỏ, phụ hoàng mẫu hậu ẩn cư bên ngoài, nàng nhiều năm không ở trong kinh, chỉ sợ bây giờ không có người nói chuyện cùng. Gần đây được Hoàng Hậu nhắc nhở, hắn mới ý thức được, tiểu muội năm xưa đã trưởng thành.

"Xem ra Vinh Tuệ rất thích đầu bếp của trẫm, lúc về mang theo người về cung đi."

"Tạ ơn hoàng huynh."

Thấy hoàng huynh nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, ánh mắt từ ái khiến nàng nổi da gà, cuối cùng hắn cũng mở miệng nói. Nhưng nàng không tin hoàng huynh gọi nàng tới đây chỉ để ăn cơm…

"Này… Vinh Tuệ à, gần đây hoàng huynh bận việc chính sự, xem nhẹ muội, muội đừng trách hoàng huynh nha."

"Không đâu hoàng huynh." Muội sẽ vừa ăn vừa nghe huynh nói.

"Cái kia… Muội có muốn làm quen thêm với vài người bạn nữa không?"

"Hả?"

Tới trọng điểm, Triệu Tâm Dịch ngẩng đầu, mở mắt to tròn vô hại nhìn chằm chằm Triệu Cảnh Vân đang chờ đợi.

Triệu Cảnh Vân bị nhìn có chút chột dạ, hắn biết sau khi hồi cung Vinh Tuệ chỉ thân cận với bọn họ, đối với người khác đều công khai bài xích, chưa bao giờ cho người kia sắc mặt tốt, nàng là công chúa hoàng gia cao ngạo nhất từ trước tới nay, cung phi tần đều rất sợ nàng.

Nhưng ngẫm lại kiến nghị của Hoàng Hậu, hắn vẫn cố xấu hổ nở nụ cười, căng da đầu nói: "Ngày mai trẫm cử hành Khánh công yến ở Tường Vân Điện, đến lúc đó các thanh niên tài tuấn sẽ tới dự tiệc. Nghe nói còn chuẩn bị ca múa của dị quốc, khó tránh khỏi náo nhiệt. Nếu muội không… Đến lúc đó đi cùng hoàng tẩu của muội tới…"

"Được muội sẽ đi! Hoàng huynh! Vinh Tuệ ăn no rồi, Vinh Tuệ cáo lui trước, muội sẽ đưa đầu bếp đi! Tạ ân điển của hoàng huynh!"

Triệu Tâm Dịch không do dự đánh gãy lời Triệu Cảnh Vân, một câu đồng ý. Nàng ăn uống no đủ, hành lễ, mang theo chúng cung nhân hồi cung.

Triệu Cảnh Vân sững sờ tại chỗ, há miệng nửa ngày không nói nổi một câu, nhớ tới ngày hôm qua Thẩm Thừa chủ động xin thưởng, hai người này đột nhiên làm sao vậy, chẳng lẽ mình già rồi không theo kịp tư duy của người trẻ tuổi? Ngay sau đó Triệu Cảnh Vân lắc đầu, khinh thường, Thẩm Thừa thì trẻ tuổi cái gì.

Khánh công yến lần này khác với những lần trước, lần này để chúc mừng Đại Lương diệt trừ Tây Man, đồng thời chúc mừng Trấn Quốc đại tướng quân Thẩm Thừa đại nạn không chết, Đại Lương tất có phúc cuối đời!

Thánh Thượng đặc biệt dặn dò, quốc khánh lần này, các triều thần vương công nam tước lớn nhỏ trong triều đều có thể tham gia. Đây chính là cơ hội tốt nhất để tỏ lòng trung thành với Thánh Thượng, lúc này Tường Vân Điện vô cùng náo nhiệt.

Triệu Cảnh Vân ngồi ở trên đầu điện, nhìn thanh niên lương đống dưới bậc, phong thái phi phàm, vừa lòng gật đầu.

Thẩm Thừa là nhân vật chính của Khánh công yến lần này, Khang Vương ngồi ở bên dưới phía tay phải hoàng đế, Thẩm Thừa ngồi bên cạnh Khang Vương. Cho dù là Khánh công yến, khuôn mặt Thẩm Thừa vẫn tản ra hơi thở âm lãnh người sống khó gần. Nhóm phó tướng đi theo đều biết tâm tình hai ngày hôm nay của tướng quân không tốt, bệnh nặng vừa khỏi đã tới quân doanh "An ủi" bọn họ… Vất vả lắm mới có cơ hội thả lỏng, có thể cách tướng quân bao xa thì cách bấy nhiêu.

Hoàng Thượng đã ngồi vào vị trí, mọi người không hiểu vì sao còn chưa khai tịch, chỉ đành kiên nhẫn chờ.

Bỗng một tiếng hô bén nhọn vang lên đánh vỡ bầu không khí.

"Hoàng Hậu nương nương giá lâm! Công chúa Vinh Tuệ giá lâm!"

Cửa Tường Vân Điện, mỹ phụ mặc cung phục hoàng kim hoa lệ chậm rãi tiến vào, ẩn đi nửa người của cô nương mặc cung phục màu lam. Tường Vân Điện là cung điện lớn nhất trong cung, có thể chứa mấy trăm người, mọi người ở xa không kịp nhìn kỹ đã phải cúi xuống hành lễ.

Một vàng một xanh hai tà váy lướt qua trước mắt mọi người, thỉnh thoảng chỉ có thể nhìn thấy giày thêu. Hai người ngồi xuống hai bên trái phải của hoàng đế, mọi người mới được ngồi xuống.

Hoàng Hậu bên phải, công chúa Vinh Tuệ bên trái.

Nữ tử bên trái hoàng đế, mặc cung phục màu lam thêu chỉ vàng, trên cung phục thêu một cây hoa đào từ ngực tới eo nhỏ một tay có thể ôm hết, càng làm nổi bật ngực lớn eo thon. Cung phục mát mẻ, lộ ra cổ thon dài cùng một phần của bộ ngực trắng tuyết, đáng chú ý nhất là bên xương quai xanh còn vẽ một đóa hoa đào yêu diễm nở rộ.

Nói về yêu diễm thì khuôn mặt nàng cũng không kém cạnh, dung mạo khuynh thành, nàng nheo khóe mắt, cười nhẹ nhìn mọi người dưới bậc thang, giống như hoa bỉ ngạn bên bờ Vong Xuyên dụ người ta tiến lên, cam nguyện trúng độc của nàng.

Đây, chính là công chúa Vinh Tuệ sao?

"Khai tịch."

Một tiếng hô vang lên kêu gọi lý trí của mọi người quay về. Thật ra không thể trách bọn họ thất thần, từ trước đến nay công chúa Vinh Tuệ chỉ lộ diện một lần duy nhất trong lễ mừng đại hình, không tham gia thơ hội của tiểu thư khuê các, vô cùng thần bí, nghe đồn không dễ ở chung. Không ai ngờ nàng sẽ lấy tư thái cao quý lại yêu dã xuất hiện trước mặt mọi người.

Ngay cả các vị huynh trưởng cũng được một trận kinh diễm.

Ngũ vương gia Khang Vương Triệu Cảnh An mãn nhãn tán thưởng, rất có cảm giác tự hào vì có nữ nhi trưởng thành. Diện mạo hắn giống Nhu quý phi, có vẻ yếu đuối, nhưng cố tình tính hắn lại hoạt bát bướng bỉnh, thích giơ đao múa kiếm. Lão hoàng đế và Hoàng Thượng bây giờ đều sợ hắn làm mình bị thương, đặc biệt đặt cho hắn một chữ "An" và "Khang", hy vọng hắn có thể sống an khang qua ngày.

Khang Vương dùng khuỷu tay chọc người bên cạnh, nói: "Aiz, Vinh Tuệ nhà ta xinh đẹp quá đi, ngươi nhìn mấy tên tiểu tử thối kia kìa, tròng mắt sắp rớt ra ngoài rồi ha ha ha!"

Hắn không phúc hậu cười nhạo nói, không lấy được đáp án, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thừa: "Chính Tắc! Chính Tắc? Ngươi có nghe ta nói chuyện không đó?"

Thẩm Thừa không lên tiếng, quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Khang Vương, cúi đầu rót rượu, uống một hơi cạn sạch.

Khang Vương bị Thẩm Thừa trừng mắt theo bản năng lui lại phía sau, vỗ vỗ ngực, Vệ Thanh nói không sai, gần đây tướng quân nhà hắn thật khủng khϊếp.

Thẩm Thừa đương nhiên thấy, tiểu cô nương từ lúc xuất hiện đã gắt gao bắt lấy tim hắn, rất biết trêu chọc người khác. Làm hắn không thể không nhớ tới màn lửa nóng mấy ngày trước của hai người. Nhưng hắn nhìn nam nhân bốn phía đều dùng ánh mắt như sói nhìn dê con nhỏ của hắn, hắn muốn đứng dậy giấu nàng đi! Nha đầu đáng chết, dám trang điểm câu người như vậy!

Đã quá ba lần rượu, ánh mắt Triệu Tâm Dịch cũng không nhìn hắn một lần.

Triệu Tâm Dịch cũng thấy Thẩm Thừa, hắn mặc quần áo màu tối, trong đại điện kim bích huy hoàng, chỉ có một mình hắn một thân huyền y ngồi đĩnh bạt giữa mọi người, đôi mắt sắc bén sáng lấp lánh. Đương nhiên nàng cũng thấy lúc hắn nhìn hoa đào trên xương quai xanh của nàng sắc mặt càng thêm đen, rõ ràng hắn còn nhớ chuyện "Dấu răng", tay nghề của trang nương này thật tốt, trở về sẽ có thưởng!

Đang lúc nàng mừng thầm vì có thể chọc tức Thẩm Thừa, có người không kìm nén được, tiến lên chắp tay hành lễ: "Hạ quan Tôn Văn Hoài may mắn được thấy dung mạo như tiên tử của công chúa điện hạ, cả gan muốn kính công chúa một ly!"

Người đến là con trai của Hộ Bộ thượng thư, hiện tại có một chức quan nhàn tản ở Hàn Lâm Viện, hơn hai mươi tuổi, tướng mạo thường thường, háo sắc.

Tuy nói mọi người đều đang uống rượu thưởng nhạc, nhưng ánh mắt đều chú ý về bên này, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng muốn nhìn phản ứng của Vinh Tuệ.

Triệu Tâm Dịch bình tĩnh nhìn hai mắt Tôn Văn Hoài, nhướng mày, nâng chén: "Được."

A… Giọng nói của mỹ nhân cũng dễ nghe như vậy.

Hoàng Thượng bên cạnh nghe vậy mày cũng giãn ra, không phải vừa ý Tôn Văn Hoài mà là do Vinh Tuệ không bài xích giao lưu với người xa lạ, là dấu hiệu tốt.

Mọi người phía dưới nhìn thấy, còn gì không hiểu nữa, Hoàng Thượng rõ ràng muốn cho công chúa Vinh Tuệ lựa chọn phò mã.

Năm nay Vinh Tuệ 18 tuổi, theo phong tục Đại Lương, cô nương nhà bá tánh bình thường sau khi cập kê hai ba năm sẽ gả chồng. Nhưng công chúa có thể lâu hơn mấy năm, hai mươi tuổi xuất giá cũng không muộn. Với địa vị và sự sủng ái công chúa nhận được, nếu có thể cưới nàng…

Người thứ nhất thành công, lúc sau sẽ có người thứ hai, thứ ba, thứ tư, mặc kệ là vì sắc đẹp của công chúa hay danh lợi sau lưng nàng, đều đi ra để công chúa quen mắt.

Trái tới phải đi, Triệu Tâm Dịch cảm thấy hơi say, mục đích đêm nay đã đạt được, nàng xin phép Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cáo lui, mang theo cung nhân về cung điện.

Thẩm Thừa vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Triệu Tâm Dịch thấy mình sắp tức chết rồi, thấy nàng rời đi, cũng không rảnh lo Hoàng Thượng sẽ để ý, hắn vội vàng đuổi theo giai nhân.

Hắn vừa ra khỏi Tường Vân Điện chưa được bao xa, thấy hướng Triệu Tâm Dịch rời đi, bên cạnh bỗng bay tới một cái bóng đen, hắn theo bản năng muốn nhấc chân đá văng, đã bị hắc ảnh ôm lấy đùi…

"Hu hu hu gia, tiểu nhân thật sự xin lỗi người! Hu hu hu…"

Người tới đúng là Vệ Thanh, hắn thấy tướng quân ra khỏi đại điện thì nhanh chóng đuổi tới.

Thẩm Thừa nhìn một đống dính trên đùi mình, đau đầu, dùng sức lắc chân nhưng không thoát được: "Cút."

"Tiểu nhân không thể cút, tiểu nhân có chuyện muốn nói với gia!"

"Mau nói!"

"Tiểu nhân lừa tướng quân hu hu hu… Đêm nay tiểu nhân thấy Hoàng Thượng cố ý chọn phò mã cho công chúa, công chúa điện hạ trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa người gặp người thích, hoa gặp hoa nở….”

"Nếu không nói trọng điểm, ngươi có tin ta rút lưỡi ngươi không!"

"Độc của ngài là do công chúa điện hạ giải!"

Vệ Thanh nói xong, lập tức lấy tay che miệng, nằm liệt dưới đất mở mắt nhìn Thẩm Thừa giả vờ "Đáng thương".

Thẩm Thừa không để ý tới hán tử cao bảy thước say khướt giả vờ "Ghê tởm", hắn sững sờ ở tại chỗ, bỗng nhiên thanh tỉnh, trong đầu không ngừng hiện lên mấy hình ảnh… Bể tắm to rộng, nước thuốc, sương trắng, hương hoa đào, cơ thể nữ mềm mại, còn có… Mùi máu tươi!

Thì ra đó không phải mộng! Hắn nghĩ tới, ngày đó hắn làm ký hiệu trên người nàng! Đó là "Dấu răng" của hắn!

Thẩm Thừa khắc chế nội tâm kích động, một chân đá văng Vệ Thanh vướng bận, hắn muốn lập tức nhìn thấy Tiểu Đào Tử của hắn!