Chương 19: Thái tử

Thẩm Thừa nghe vậy nhướng mày, nghiêng đầu xuyên qua kẽ hở rèm cửa đánh giá người tới.

Người tới mặc gấm vóc bạch đế thêu rồng bốn móng, ngọc quan cao thúc, đôi tay vắt sau lưng, cách xe ngựa mười bước.

Duy nhất khiến người ta ngạc nhiên chính là, lời nói có khí phách quát lớn, lại xuất phát từ một nam hài bảy tám tuổi. Mặt mày tinh xảo có thần, thần sắc lạnh nhạt không giống một đứa trẻ.

Vốn Tào quý tần đang vận sức chờ phát động bị nghẹn trở về, còn duy trì tư thế một tay chống eo một tay chỉ vào xe ngựa. Lúc này không khí đột nhiên an tĩnh, khiến nàng ta thất thố, thu hồi ngón tay, dư quang dò hỏi chó săn bên cạnh.

Nam tử trong hoàng cung đều không thể khinh thường, cho dù là một đứa trẻ. Huống hồ dung mạo khí độ này…

Tuy tiểu thái giám chưa thấy qua người này, nhưng hắn vẫn nhận ra hoa văn trên quần áo.

Năm móng là long, bốn móng là mãng. Long là Thiên tử, mãng là Thái tử.

Đương kim Thái tử điện hạ, ở trong lòng hắn chúng phi tần chỉ có mẫu hậu mới xưng "Bổn cung", Tào quý tần không phải chủ một cung, lời nói vừa rồi có thể nói là "Đại bất kính".

Tiểu thái giám phản ứng lại, bị dọa quỳ rạp dưới đất: "Thái tử điện hạ thứ tội! Nương nương…. Nương nương chỉ vô tình mạo phạm!"

Thái tử? Tào quý tần bị dọa choáng váng, lúc một mình nàng ta hay ảo tưởng về sau có thể bước lên vị trí Quý phi thậm chí là Hoàng hậu, trộm tự xưng "Bổn cung" cho đỡ ghiền, hôm nay nhất thời lỡ lời, buột miệng thốt ra. Tào quý tần tư sắc tạm được, không nói lời nào cũng khiến người ta cảm thấy một tia nhã nhặn lịch sự. Mà lúc này nàng ta không rảnh lo dung nhan, giữa cơn hoảng loạn chỉ còn chật vật.

"Đúng đúng! Thần thϊếp… Là thần thϊếp nói sai! Nói sai! Thỉnh Thái tử điện hạ thứ tội!"

Tiểu Thái tử không muốn nhìn bọn họ giả vờ giả vịt, xụ mặt nói: "Cút!" Ngữ khí không khác gì với Triệu Tâm Dịch vừa rồi.

Tào quý tần không dám ngồi kiệu nữa, nhanh chân chạy lấy người, may mắn tránh được một kiếp. Không nghĩ tới, sớm đã có người bẩm báo tất cả mọi chuyện cho Thánh Thượng.



Trò khôi hài kết thúc, pháo hôi xuống sân khấu, không khí an tĩnh có chút xấu hổ, trong xe ngựa truyền ra một giọng nữ: "Đi thôi."

Cung nhân tuân lệnh, cáo lui với Thái tử điện hạ, lên xe chuẩn bị đánh xe rời đi.

"Chờ một chút!" Giống như đã hạ quyết tâm, Tiểu Thái tử đột nhiên kêu lên.

"Công chúa Vinh Tuệ…"

"Hả? Gọi ta làm gì? Gọi một lần nữa?"

"..."

"Tiểu hoàng cô."

"Ừ, nói đi."

Triệu Tâm Dịch trong xe ngữ khí nghiêm túc, hai mắt to giảo hoạt đảo tròn, lỗ tai dựng lên nghe động tĩnh bên ngoài.

"Cô cô… Cô cô đi đâu vậy? Ngày hôm trước cô cô đồng ý chờ ta tan học sẽ đi chơi, chẳng lẽ cô cô đã quên?" Tiểu Thái tử nói nói mang theo một chút tủi thân.

Má ơi! Thật sự đã quên! Triệu Tâm Dịch nhìn thoáng nam nhân đang ôm mình không buông tay, liếc mắt oán trách hắn. Sắc đẹp hại người…

"Khụ khụ…. Đương nhiên là không, chỉ là tiểu hoàng cô có chút việc quan trọng, cần phải xuất cung một chuyến. A… Ngày mai! Ngày mai ta nhất định đi tìm con!"

Tựa hồ đã đoán trước được câu trả lời, Tiểu Thái tử nửa ngày không nói. Triệu Tâm Dịch chột dạ, qua kẽ rèm nhìn ra bên ngoài, tiểu gia hỏa cô đơn cúi đầu, hai bả vai nhỏ gục xuống, cả người tản ra ba chữ "Bị vứt bỏ".

Triệu Tâm Dịch nhất thời vô cùng áy náy, nhanh chóng dỗ dành: “Tiểu hoàng cô sẽ mang quà về cho cháu!”

Tiểu Thái Tử nghe vậy đầu lập tức nâng lên, hai con mắt hưng phấn nhìn chằm chằm cửa sổ xe: “Thật sao?”

Triệu Tâm Dịch bị hắn nhìn chằm chằm thiếu chút nữa cho rằng hắn phát hiện chính mình đang nhìn lén, lập tức lùi đầu sau lại nổi lên tâm tư trẻ con: “Đương nhiên là thật, nhưng mà Tiểu Viên… Cháu phải đồng ý một yêu cầu của cô cô…”

Tiểu Thái Tử ở nghe được hai chữ “Nhưng mà” liền cảm thấy không ổn. Yêu cầu? Nhớ tới yêu cầu trước đó của tiểu hoàng cô… Xúc cảm ướŧ áŧ mềm mại trên mặt phảng phất vẫn còn, mặt Tiểu Thái Tử như cá nóc nhỏ, mắt thấy từng cái trướng đến đỏ bừng…

Cố nhịn không đưa tay sờ lên mặt, xây dựng tâm lý một lát, cuối cùng quyết định cắt đất đền tiền: “Được.” Ngay sau đó không nói thêm nữa, phân phó cung nhân đánh xe rời đi.

Nhìn phía xe ngựa của công chúa từ từ rời đi, Tiểu Thái Tử khôi phục dáng vẻ ông cụ non, cúi đầu nhìn vết bánh xe, bánh xe bên trái có vẻ nặng hơn…

Triệu Tâm Dịch trên xe giống mèo nhỏ ăn trộm, nhấp môi khẽ hát.

“Thích tiểu hài tử?” Thẩm Thừa cũng thích dáng vẻ bướng bỉnh không lớn này của nàng.

“A… Ta cũng không tiếp xúc quá nhiều với mấy đứa trẻ khác, tiểu gia hỏa này từ nhỏ đã được phong làm Thái Tử, hoàng huynh cùng hoàng tẩu đối với hắn rất nghiêm khắc. Mỗi ngày hắn chỉ có công khóa không có thời gian chơi, ta liền trộm cho hắn đồ ăn ngon, dẫn hắn trốn học ha ha ha ha! Cho nên hắn từ nhỏ liền rất dính ta, ta cũng rất thích hắn.”

Không nghĩ tới nàng sẽ nghiêm túc giải thích, nhưng nghe thấy nàng nói thích người khác, cho dù là tiểu hài tử, Thẩm Thừa cũng có chút ghen tị, hắn ác liệt xoa bóp chóp mũi tiểu cô nương: “Bướng bỉnh! Nàng ỷ vào Thánh Thượng sẽ không phạt nàng!” Căn bản không dùng sức, nhưng thấy tiểu cô nương làm nũng hừ hừ, hắn vẫn nhẹ nhàng xoa chỗ với véo nàng, “ Ngày thường Đào Đào chơi gì với hắn?”

“Chế độc nha! Hắn rất thích! Ta cũng thích!” Có điểm tự hào khoe khoang, còn sợ nam nhân không tin lại đi lặp lại hai lần.

Thẩm Thừa bị “Ngoài ý muốn”... Gân xanh trên thái dương giật giật, đã đoán được cuộc sống sau này của hắn… Muôn màu muôn vẻ.

Mà Tiểu Thái Tử… Thẩm Thừa nghĩ tới lời đề nghị mấy ngày trước của Hoàng Thượng, Ừ… Thu một đồ đệ như vậy cũng không tồi.

Trong cung không thể phi ngựa, cho dù lộ trình không ngắn, thời gian hai người nói chuyện phiếm cũng tới cửa cung, không nghĩ lại bị ngăn cản, đây là lần thứ hai từ lúc chào đời Triệu Tâm Dịch bị đón ngăn xe ngựa, một lần là vừa rồi.

Nàng không thể không nghĩ lần sau ra cửa có lẽ phải xem hoàng lịch?

Vệ Thanh ngồi ngoài cùng cung nhân Dao Hoa Cung đánh xe, Bích Lạc ngồi ở bên trong xe. Thị vệ canh cửa cung không giống phụ nhân nội cung hù dọa là được, Bích Lạc nhanh chân xuống xe giao thiệp, nhưng rõ ràng hôm nay bất đồng dĩ vãng.

Thị vệ mặt không cảm xúc cúi người: “Thứ nô tài vô lễ, thỉnh công chúa điện hạ mở cửa xe kiểm tra thực hư.”

“Làm càn! Xe ngựa của bổn cung từ khi nào cần phải kiểm tra thực hư?” Công chúa Vinh Tuệ từ trước đến nay nói một không hai quyền uy bị nghi ngờ, nàng thật sự phát hỏa.

“Thỉnh công chúa điện hạ đừng làm nô tài khó xử.” Thị vệ vẫn là ngữ khí xử việc theo phép công.

Đè tư thế muốn bắt người của Triệu Tâm Dịch, Thẩm Thừa ý bảo hắn có thể trèo lên nóc xe, nhưng mà không chờ động tác của hắn, liền nghe có người bước nhanh đi tới.

Thái giám Tiểu Tường Tử của Thái tử mồ hôi đầy đầu đi tới, tươi cười đầy mặt nhìn thủ vệ thị vệ nói: “Thị vệ đại ca, công chúa điện hạ là thay Thái Tử điện hạ ra ngoài cung lấy đồ vật quan trọng, thật sự chưa kịp báo, bây giờ có tiện không?” Nói xong một tay lấy ra lệnh bài của Thái Tử, một tay thuận thế ném một nén bạc qua.

Thị vệ xem xét lệnh bài, không nhận nén bạc, hơi do dự: “Cho đi!”

……

Công chúa Vinh Tuệ tức giận, dọc theo đường đi đều hầm hừ, chính mình còn phải dựa vào Tiểu Viên tới giải cứu, nàng đường đường là Cửu công chúa Đại Lương quốc còn muốn mặt mũi hay không!

Thẩm Thừa tốt tính dỗ nàng: “Những tên thị vệ đó ta nhìn cũng lạ mắt, có lẽ là người mới không hiểu quy củ. Sau này Thừa ca ca sẽ giúp nàng giáo huấn bọn họ!”

Nhớ tới nam nhân nhà mình vô cùng dũng mãnh, tiểu công chúa không tự giác kiêu ngạo, đắc ý tiến sát trong lòng ngực hắn: “Ừm!”

Vuốt xuôi lông mèo, Thẩm Thừa hồi tưởng một màn vừa rồi, thị vệ trông coi cửa cung… Là Ngự lâm quân, chỉ nghe theo Hoàng Thượng chỉ huy. Bọn họ không phải người hắn có thể dễ dàng “Giáo huấn”, bọn họ cũng không thể không hiểu quy củ, trừ phi…

Mắt phượng híp lại, ánh mắt càng thêm kiên định, chuyện nên tới sớm muộn gì sẽ đến…