, giống như phượng hoàng tuyệt sắc mà thê lương, king thiên động địa, rung động lòng người.
Ngân Sinh bị điệu múa đó làm cho rung động, mà Ảnh Nguyệt dừng lại, cô cười nhìn anh, miệng phun ra một ngụm máu.
Thì ra, cô sớm đã uống thuốc độc.
Ngân Sinh chạy tới ôm lấy cô, gào thét với trời, anh hỏi cô vì sao, anh yêu cô như vậy, yêu cô đến thế, anh yêu cô nhất.
Nhưng lại không phải, anh chỉ yêu cô.
Tay cô chạm lên mặt Ngân Sinh: “Rốt cuộc em không cần phải nhìn bóng lưng anh nữa rồi.”
Tay cô chậm rãi buông xuống, rất nhiều thời điểm phụ nữ đều không biết, tình yêu hoàn mỹ chẳng qua cũng chỉ là ảo tưởng.
Ánh mắt cô thê lương mà cô đơn, cùng với dấu vết của sự tuyệt vọng; lại không phải đối với tình yêu, không phải đối với anh, mà đối với bản thân cô, đối với tình yêu của chính mình.
Ánh mắt cuối cùng của Ảnh Nguyệt nhìn Ngân Sinh, làm người ta không đành lòng xem thêm, đây là một người phụ nữ tuyệt vọng với tình yêu của bản thân mình.
Câu chuyện kết thúc.
Trương Thư Anh đóng vai Ảnh Nguyệt dựa vào vai diễn này trở thành diễn viên không thể so sánh được trong thị trường quốc nội, trở thành đối tượng để các thế hệ sau nghiên cứu học hỏi. Vai diễn Ảnh Nguyệt này được Trương Thư Anh diễn sống động như thật, Ảnh Nguyệt trở thành Trương Thư Anh, mà Trương Thư Anh cũng trở thành Ảnh Nguyệt, bộ phim điện ảnh này trở thành tác phẩm kinh điển trong nước, cho dù sau này có người làm lại thì cũng không thành công, bởi vì quá mức kinh điển nên không ai có thể diễn ra được cảm giác đó, diễn ra sự tuyệt vọng thuộc về Ảnh Nguyệt, hơn nữa cô chỉ tuyệt vọng với bản thân mình, mà không phải là đối với cuộc sống hay đối với người khác, điểm này là quan trọng nhất.
Nghê Vân Huyên nhìn cảnh tượng cuối cùng trên màn hình, biểu cảm của Ảnh Nguyệt chấn động lòng người, rung hồn đoạt phách.
Sự tuyệt vọng của Ảnh Nguyệt bắt nguồn từ tình yêu của bản thân mình, bắt nguồn từ khi cô biết cô không bao giờ có thể trở về trấn nhỏ trong lòng cô nữa.
Mà Thâm Liên thì sao, cô ấy luôn yêu Lạc Biên, luôn yêu, ở đó cô ấy hủy diệt sự đơn thuần tốt đẹp của mình, cho dù cô ấy hủy diệt tình bạn của mình, cô ấy cũng muốn nhận được tình yêu của Lạc Biên, dù rằng đến cuối cùng cô ấy vẫn hai bàn tay trắng, đó là Thâm Liên, một cô gái đã rơi vào sâu trong vòng xoáy ái tình.
Nghê Vân Huyên tắt màn hình, ngồi trên sô pha, nếu cô là Thâm Liên, tình yêu với Lạc Biên đã đến cực hạn, mặc dù cô sẽ không làm như vậy, nhưng dù thế nào thì lấy tâm lý đó mà suy nghĩ, đối với người mình yêu thì sao có thể vĩ đại chúc phúc anh ấy và bạn tốt nhất của mình ở bên nhau?
Cho nên tất cả những gì Thâm Liên làm cũng có thể lý giải được.
Cô xem nội dung phim và lời thoại ngày mai một lần, sau đó mới đi nghỉ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương