Tiếp sau đó cảm xúc của Nghê Vân Huyên vẫn rất thấp, mỗi lần cô ngồi trong phòng học kia nhìn ra ngoài cửa sổ, linh khí trong mắt đều không có, cảm giác đặc biệt “mộc”. Mà, sự thỏa hiệp cuối cùng của Lâm Thư Bình là dòng linh khí trong mắt Nghê Vân Huyên có thể tạc khắc được, cảm xúc của cô hạ xuống làm không khí cảnh quay này trầm lặng, không biết NG bao nhiêu lần, nhưng Nghê Vân Huyên vẫn không tiến vào được nửa phần trạng thái.
Lâm Thư Bình cũng không muốn mắng Nghê Vân Huyên cho mệt người, chỉ để mọi người nghỉ ngơi một lát, đợi lúc nữa quay lại phần của Nghê Vân Huyên, hiện tại có thể quay cảnh hẹn hò của Hạng Tử Địch và Hạ Ngâm trước.
Nghê Vân Huyên ngồi một bên, cảm xúc vẫn thấp, Lương Bích đi qua: “Rốt cuộc em làm sao vậy?”
Cô cầm một cái cốc: “Tình yêu là gì?”
“Cái gì?”
“Thực ra căn bản không có tình yêu nhỉ?” Cô cười cười: “Chẳng qua là tự mình tưởng tượng ra mà thôi?”
Lương Bích choáng váng mở to mắt, không rõ tại sao cô đột nhiên hỏi như vậy, sau đó lại tự đưa ra kết luận cho mình.
Ở bên kia Lục Tử Chiếu đang gọi điện thoại, tư thái tao nhã, nhìn không ra biểu cảm gì.
Nghê Vân Huyên nhìn về phía Lục Tử Chiếu.
Ngay lúc này, Lâm Thư Bình đang nghỉ ngơi nháy mắt lại nhìn thấy nét mặt của Nghê Vân Huyên, anh ta thoáng ngạc nhiên, lập tức nhìn về phía Lục Tử Chiếu. Anh ta quay ống kính vào Nghê Vân Huyên, rất rõ ràng, hiện tại cô không có biểu cảm gì. Nhưng chỗ làm Lâm Thư Bình không ngờ là Nghê Vân Huyên đích thực không có biểu cảm gì, nhưng không phải là sự “mộc” trước ống kính như trước, hiện tại trong ánh mắt cô có nhiều cảm xúc hơn, hơn nữa cũng không cần cố ý diễn, chỉ cần liếc mắt có thể đọc ra trong mắt cô mang theo chút ưu sầu mà có phần dứt khoát.
Nếu nói Lâm Thư Bình vẫn không nhìn ra được trên người Nghê Vân Huyên có khí chất của Trần Nhất Tâm, thì giờ phút này, anh ta đột nhiên cảm thấy Nghê Vân Huyên rất thích hợp diễn vai Trần Nhất Tâm. Bởi vì ánh mắt anh ta vừa thấy rất giống với ánh mắt Trần Nhất Tâm nhìn Hạng Tử Địch thành gia lập nghiệp nhiều năm sau, biết mình không có hi vọng, nhưng cũng lý trí biết cuộc sống của mình không có Hạng Tử Địch, mang theo sự chấp nhận số phận, nhưng lại không cam lòng, rồi lại tự bức mình phải thỏa hiệp.
Lâm Thư Bình chộp lại cảnh này.
Lúc này Nghê Vân Huyên phải quay lại cảnh kia, Lâm Thư Bình để diễn viên diễn vai Hạng Tử Địch nghỉ ngơi, cảnh này không cần anh ta xuất hiện.
Nghê Vân Huyên điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, lại ngồi vào bàn học trong phòng.
Lâm Thư Bình gọi Lục Tử Chiếu đã nói chuyện điện thoại xong: “Này này này, nhanh giúp cái.”
“Không được.” Lục Tử Chiếu từ chối theo bản năng.
Lâm Thư Bình mặc kệ anh, kéo anh tới dưới một cây anh đào: “Vừa rồi cậu đứng ở đó chắn mất đường, đứng ở đây gọi điện là được.”
Lục Tử Chiếu vốn đang muốn từ chối, nhưng lúc này điện thoại lại kêu, anh phải xử lý công việc, vì thế liền dựa vào thân cây anh đào, một chân chống trên cây, liên tiếp ra chỉ thị với người ở đầu điện thoại bên kia.
Lâm Thư Bình đạt được mục đích nở nụ cười, lúc này mới đi đến bên cạnh Nghê Vân Huyên, mà trợ lý còn đang giúp cô sửa sang lại quần áo và đầu tóc.
Sau khi đạo diễn hô “ACTION”, cảnh quay liền bắt đầu.
Thầy giáo đi vào phòng học, lấy sách tiếng Anh ra, bảo học sinh đọc hai lần từ mới trong bài. Mà giờ phút này Nghê Vân Huyên sắm vai Trần Nhất Tâm cũng lấy sách tiếng Anh ra, trên mặt bàn của cô còn xếp rất nhiều bài tập mà các thầy cô giao, có những bài chỉ mới làm lần đầu. Sách vở xếp chồng thật sự rất cao, thầy giáo đứng ở phía trước cũng không chú ý đến. Trong nháy mắt lấy sách ra, cô liếc ra ngoài cửa sổ một cái, cái liếc mắt vô ý vốn nên lập tức thu hồi lại. Nhưng cô dừng lại ở đó, một tay kìm không được đưa lên chống đầu. Giờ phút này ánh mắt cô tìm tòi, tựa hồ muốn nhìn rõ người ở phía trước.
Nhưng con ngươi của cô đảo quanh, như thế nào cũng không nhìn đến.
Ngay tại lúc này, Lục Tử Chiếu tiếp điện thoại xong, nhíu mày lại thoáng nhìn về phía cô.
Tay chống đầu của cô hạ xuống, biểu cảm trên mặt cô đầu tiên là kinh ngạc rồi lại lập tức mang theo ý cười, quá trình này rất dài, nụ cười dần dần mở rộng, thậm chí cô còn không để ý đến một chiếc lá nhẹ nhàng tiến vào, khe khẽ lướt từ trên trán cô xuống, chạm vào hai má cô, cuối cùng nặng nề rơi xuống mặt bàn.
Trong đôi mắt cô giống như chứa thứ gì đó, tràn đầy, nhưng từ đầu đến cuối lại không tràn ra được.
Hình ảnh cuối cùng dừng ở trên mặt cô, trẻ trung, tình thần phấn chấn, linh động, rung động lòng người.
Cảnh quay này vô cùng thành công, Lâm Thư Bình rất hài lòng, nhưng lúc này Nghê Vân Huyên tựa hồ còn chưa lấy lại được tinh thần. Cô nhìn Lục Tử Chiếu từng bước một đi về phía mình, dường như đã qua mấy đời, cô vẫn mặc đồng phục, mà anh mặc trang phục nghiêm chỉnh đi về phía cô.
Lâm Thư Bình vỗ vỗ vai Nghê Vân Huyên: “Lần này diễn không tồi.”
Nghê Vân Huyên có vẻ sửng sốt: “Thì ra chỉ là quay phim.”
“Vậy cô tưởng là gì?”
Lâm Thư Bình cũng không để ý đến cô, trực tiếp đi chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, phần của Hạng Tử Địch.
Lục Tử Chiếu đứng trước mặt Nghê Vân Huyên, chỉ là ở bên ngoài cửa sổ. Cô còn ngồi trên ghế, mà những diễn viên quần chúng đều đã rời đi, tay cô sờ sờ mặt anh: “Đã từng nghe câu này chưa?”
Anh nâng cằm, biểu thị sự thắc mắc.
“Cho rằng vẫn là anh, lại sớm không còn là anh.”
Lục Tử Chiếu cười nhạo: “Mặc đồng phục vào liền nghĩ mình còn là thiếu nữ? Đau buồn hoài cảm?”
Cô lắc đầu: “Quả thực, không phải là thiếu nữ.”
Cô thay quần áo xong liền theo Lục Tử Chiếu rời khỏi phim trường, có điều cảm xúc của cô tựa hồ thế nào cũng không đúng, mà hình như Lục Tử Chiếu lại bận bịu chuyện khác, cũng không chú ý tới cô.
Cô trầm mặc.
Mà, anh bận rộn.
Nhưng ban đêm, hai người vẫn ôm nhau ngủ, tựa hồ chưa có gì thay đổi.
Nhưng cô không ngủ, bỏ tay anh đang vòng quanh eo mình ra, cô một mình rời giường.
Cô đến ban công nhìn một mảng tối đen bên ngoài, có một điệu múa của phụ nữ, nó tên là
.
Cô đi đến phòng khách, đứng ở đó, bật đèn lên.
Nhẹ nhàng nhảy múa, lại không phải xinh đẹp động lòng người, cũng không phải diêm dúa lòe loẹt. Là rung động người, là tuyệt sắc, giống một con bướm sắp hóa kén thành hồ điệp.
Là hoa hồng sắp tàn lụi xinh đẹp, là lá rụng sắp rơi xuống đầy duy mỹ, là chết đi trước vầng sáng cuối cùng.
Đột nhiên, đèn tắt, cô đứng tại chỗ.
Đèn lại sáng lên.
Lục Tử Chiếu đứng ở cửa, trong tay cầm một cốc nước, vẻ mặt lãnh đạm nhìn cô: “Không ngủ được ở đây phát bệnh thần kinh cái gì!”
Mà cô chỉ nhìn anh: “Biết điệu múa này tên là gì không?”
“Đi ngủ.”
“Nó tên là .”
“Anh nói đi ngủ.”
Cô vẫn bất động, nhìn anh: “Biết điệu múa này đến như thế nào không?”
Lục Tử Chiếu phẫn nộ nhìn cô một cái, ném cái cốc trong tay xuống sàn nhà, nước và thủy tinh bắn tung tóe, rơi trên bàn chân trần của anh.
Cô cười với anh: “Là một người phụ nữ múa cho người đàn ông cô ấy yêu xem.”
Cuối cùng anh nhìn cô một cái, cảm thấy cô không thể nói lý.
Cô lại tiếp tục mở miệng: “Là một người phụ nữ trước khi tự sát múa cho người đàn ông cô ấy yêu xem.”
“Em sẽ sao?” Lục Tử Chiếu trào phúng cười, để lại cho cô một bóng lưng.
“Sẽ không.” Cô nhìn bóng lưng anh: “Em sẽ không tự sát vì một người đàn ông.”
Cô đứng ở đó, đứng hồi lâu, sau đó đi đến chỗ cái cốc bị đập vỡ, cô ngồi xổm xuống, nhặt một miếng thủy tinh hơi lớn lên, đặt lên cổ tay mình. Tự sát? Giống như vậy?
Cô bỏ miếng thủy tinh kia xuống.
Cô sẽ không tự sát.
Cô cười cười với chính mình: “Đừng quên, mày là diễn viên, diễn viên, vô tình.”