Tấm Chăn Của Tôi Bị Bệnh Rồi

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch: miakatama05 Ý tưởng cho câu chuyện này bắt nguồn từ câu nói [Tấm chăn của tôi bị bệnh rồi tôi phải ở nhà chăm sóc cho nó] trên weibo Vốn là câu chuyện nghiêm trọng nhưng vì sao khi vào não của t …
Xem Thêm

Chương 2
Trên thế giới có rất nhiều chuyện không thể dùng lý lẽ thông thường để lý giải, ví dụ như tại sau luôn luôn đến lúc ra khỏi cửa thì mới muốn đi vệ sinh, ví dụ như tại sao nhận nhiệm vụ rồi thì mới phát hiện ra không kiếm được quái, ví dụ như tại sao mỗi lần thức ăn trong nhà ăn cứ đến phiên bạn thì lại hết sạch, lại ví dụ như có một ngày tấm chăn của bạn biến thành người mở miệng nói chuyện.

Vì vậy sau khi Lâm Bỉnh giật mình như chưa bị dọa chết thì rất bình tĩnh chấp nhận chuyện này, nhưng có một điều làm cậu hơi không bình tĩnh được chính là:

Ối giời mẹ tôi ơi, anh biến thì cũng đã biến rồi, tại sau lại còn bị bệnh nữa chứ?

.

“Anh, anh là ai?”

“Tấm chăn.”

“Hả?”

Người đàn ông chỉ cậu, “Cậu,”, rồi lại chỉ mình, “tấm chăn mà cậu dùng để đắp.”

“Không thể nào!”

“Sao lại không được? Cậu xem, quần áo tôi đang mặc đây có phải là giống với tấm chăn mà cậu nhờ người ta làm cho không?”

Lâm Bỉnh nhìn một lát, cũng đúng, một màu xanh lá đậm đến hoa văn cũng sơ sài, vỏ chăn đặc biệt như vậy cũng chỉ có chăn nhà cậu có.

“Chỉ vậy thì tôi vẫn không tin, trừ khi… anh biến thành hình dạng ban đầu cho tôi xem!”

“Nói hay lắm.”

Giọng nói vừa dứt, người đàn ông biến mất, trên giường lại xuất hiện một đống chăn hỗn độn.

“Vậy là đúng rồi…” Lâm Bỉnh dụi dụi mắt, ngáp một cái, chầm chậm bò lên giường ôm lấy tấm chăn, vừa ôm ấp vừa độc thoại: “Vừa nãy mày nhất định là đang mộng du, dường như là mơ phải một giấc mơ kì lạ rồi ha ha ha ha, tấm chăn thì làm sao có thể biến thành người chứ, chả phải là hồ ly tinh mà lại là đàn ông nữa, nhất định là gần đây áp lực thèm ăn Thiết Cao1

quá lớn rồi rõ ràng là chả có người nào ở đây cả… tôi thao!”

Người đàn ông bị cậu ôm trong lòng bịt tai lại: “Giờ cậu tin chưa?”

Lâm Bỉnh đẩy mạnh anh ra gào lớn: “Xin anh trước khi biến trở lại thì hô lên một tiếng được không?!”

Anh tấm chăn khá thiếu kiên nhẫn: “Kêu tôi biến thành người là cậu, bảo tôi đừng biến thành người cũng là cậu, đám con người các cậu thật là rối ren.”

“Tôi vì ai mà rối rắm chứ! Anh hai à đang làm tấm chăn tốt như vậy mà biến thành người làm gì!”

“Cậu tưởng tôi muốn đối mặt với cậu lắm chắc? Còn không phải vì ông đây bệnh à!”

“… Nani (cái gì)?” Σ(OAO).

Ha ha ha ha biến thành người đã quá lắm rồi, tấm chăn còn biết bị bệnh nữa á ha ha ha, câu chuyện cười này chẳng có mắc cười ở chỗ nào hết á được chưa!

Nhưng tấm chăn tinh cũng là tinh rồi, đừng có tùy tiện cười cợt yêu tinh! Cuối cùng Lâm Bỉnh rất cẩn thận hỏi anh: “Vậy… anh tấm chăn à, tôi nên đưa anh đến bệnh viện… thú y… hay là tiệm may?”

“Không cần đâu, ngủ với tôi một lúc là được.”

“Hả? Dễ vậy à?”

“Ừ, hút chút dương khí là được.”

“…!!!”

Trong phút chốc, trong đầu Lâm Bỉnh loáng qua các loại phim, truyện như ‘Liêu trai chí dị’, ‘Sưu thần truyền’, ‘Natsume Yuujinchou’, ‘Tân Bạch nương tử truyền kì’2

vân vân, chẳng lẽ tấm căn tinh này cũng muốn gϊếŧ người cướp mạng ư! O(>﹏

Thêm Bình Luận