Chương 10
Tân Cam tóc tai nhễ nhại lắc lắc đầu. Phần bụng dưới nóng ran, cảm giác tê tê, nhột nhột đã chạy sâu vào bên trong cơ thể, chỉ cần anh tiếp tục thì có thể càn quét khắp cơ thể cô, đưa cô đến đỉnh điểm của khoái lạc. Nhung thật sự anh cứ nhẹ nhàng như vậy chẳng thà cho cô uống rượu độc giải khát còn hơn, giọng cô hổn hển run run nói với anh: "Tiểu bỉ ổi".
"Thì ra là vậy..." Anh lim dim mắt khẽ nói.
Tân Cam không ngừng rướn người chà xát cơ thể anh, phần bụng dưới nóng ran lên, nhưng anh vẫn không cho cô, cứ để mặc cô hừng hực vì thèm muốn.
"Được, cho em này." Anh cúi xuống hôn cô say đắm, cầm lấy hai tay đang bám chặt gối của cô choàng lên cổ mình. Trước giờ nghệ thuật trên giường của anh rất điêu luyện, lại thêm có chủ ý cố tình khiến cô kêu la van xin trước, sau đó bị cảm giác nóng ran càn quét, cô nằm dưới anh rướn mình như cá rời nước, miệng khẽ mở, giọng run run không thốt nên lời. Rất lâu mới ý thức lại được, anh vuốt ve lưng cô xoa dịu, Tân Cam thỏa mãn trườn tấm thân mỏi nhừ, đau đớn của mình áp sát vào cơ thể anh.
"Thoải mái không?" Anh ghé sát vào tai cô thì thầm.
Tân Cam đã không còn chút sức nào để tiếp tục chiến đấu, nhưng kiểu nhẹ nhàng này thật sự rất sung sướиɠ. Cô cắn nhẹ lên môi làm nũng, chỉ nghe thấy thanh âm của Phiên Nhiên nhẹ nhàng biết bao: "Anh bỗng nhiên nhớ ra một chuyện."
"Ừm?" Cô ngẩng lên nhìn, chỉ thấy đôi mắt sáng long lanh của anh.
"Anh nhớ không lâu trước đây có người hỏi anh, muốn cho anh trái tim của cô ấy, anh có ăn không?" Bàn tay thon dài của anh trượt xuống lưng cô đầy vẻ nham hiểm: "Sau đó, lại lỡ mồm nói, trái tim cô ấy..."
Sớm... bị... chó... ăn... rồi.
Tần Cam ngẩn người ra, toàn thân nổi da gà, bỗng dưng nửa đêm lại thấy tỉnh như sáo, đã muộn rồi không biết phải trốn đi đâu đây. Anh ngay từ đầu đã cố ý sắp đặt, lúc này không nói câu nào, giữ lấy tay cô ghì xuống hai bên chân...
Sau lần Tân Thần ủng hộ kế hoạch đi leo núi của Tân Cam, Trịnh Phiên Nhiên luôn tỏ thái độ tức giận ra mặt với cô ấy. Một hôm vừa thức dậy, người mẹ mà cô trốn tránh lâu nay bỗng dung xuất hiện ngồi cạnh đầu giường, lặng lẽ nhìn con gái khóc... Nghĩ đến cảm giác đáng sợ lúc đó, cho dù phải thức suốt đêm viết bản thảo thì Tân Thần cũng phải quấn chiếc áo khoác chạy xuống chỗ Trịnh gia hóng tin.
Giờ này không còn sớm nữa, có lẽ Tân Cam đã thức dậy rồi, nhưng lúc cô xuống, thì chỉ thấy đại sảnh Trịnh gia trang hoàng lộng lẫy nhưng tĩnh mịch, không có một bóng người, ngoài ánh nắng nhạt nhòa chiếu vào. Bánh bao và cháo hoa ngũ sắc mà cô thích nhất đã được chú Trần chuẩn bị chu đáo, Tân Thần vui vẻ thưởng thức, cô vừa ăn vừa hỏi: "Hai người kia tại sao vẫn chưa xuống?" Sắp trưa rồi còn gì, chị ấy chắc cả đêm mất ngủ, hai người này làm cái trò gì vậy?
Chú Trần nhìn cô tỏ ý không tiện nói ra đêm qua bọn họ làm cái trò đó.
Tân Thần cuối cùng cũng hiểu ra.
Rõ ràng là... cả đêm qua... thân hình của Tân Cam thật nóng bỏng.
Tân Thần lau miệng rồi chạy vội đến căn nhà hoa, nghĩ hôm nay sẽ chẳng có ai tranh giành với mình hai chiếc ghế đó nữa! Bình thường vẫn phải giáp mặt với hai người họ, cô tưởng tượng hôm nay mình sẽ được ngủ một giấc no nê, vậy mà nằm trằn trọc mãi cũng không ngủ được. Cơm không tranh giành thì không ngon, chắc ghế cũng như vậy.
Tiểu bỉ ổi, đồ khốn nhà anh thắng rồi đó!
Học viện Tư thục Anh quốc đó, nổi tiếng khắp thế giới nhờ nội quy trường vô cùng nghiêm ngặt, hàng trăm năm nay tổng cộng có chín sinh viên châu Á tốt nghiệp, trong đó có hai sinh viên trẻ tuổi nhất là bạn học của nhau. Cả hai người đều không ở lại Anh, một người chọn học đại học ở Mỹ để làm rạng rỡ bộ mặt phương Đông thần bí, anh tuấn ở phố Wall. Anh kiếm được rất nhiều tiền, mà tới nay chưa có ai là địch thủ.
Còn người kia đến Ý gặp một nhóm người rồi kết nghĩa huynh đệ, sau này quay lại doanh nghiệp gia tộc, mở rộng một vương quốc gọi là Lương thị.
Truyền kỳ khắp phố Wall đương nhiên là Tiểu bỉ ổi của chúng ta, còn người kia tên là Trần Ngộ Bạch. Người này thanh cao ngạo mạn chẳng khác gì Trịnh Phiên Nhiên, giờ ngoài Thái tử gia Ngôn Tuấn ra thì cũng chỉ có duy nhất Trần Ngộ Bạch được gọi là bạn.
Tân Cam đã nghe nhiều về anh ta, cũng đã từng hợp tác với anh ta, từng lúng túng trước anh ta, đối với con người gọi là Băng Sơn Tam Thiếu này thì sớm đã tỏ ý khâm phục, ngưỡng mộ rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội lại gần, cũng chính vì thế mà càng tò mò: Người phụ nữ đó như thế nào, tại sao lại gả cho một người đàn ông có trái tim sắt đá ấy? Cuối cùng cũng cố dằn lòng đợi đến khi Trịnh Phiên Nhiên mời gia đình Trần Ngộ Bạch tới dự bữa tiệc chiêu đãi, mọi thắc mắc của cô đã được giải đáp.
Người phụ nữ đó thực sự rất... rất bình thường, khuôn mặt tròn, tóc xoăn, đôi mắt đen láy, vừa bước vào đã há hốc mồm trước vẻ bề ngoài điển trai của Trịnh Phiên Nhiên.
Tân Cam nhìn thấy sắc mặt của Trần Ngộ Bạch càng lúc càng xám đen lại, nghĩ quả thật là... núi cao còn có núi cao hơn!
Cùng đến còn có hai vị thiên kim tiểu thư của Trần gia, cách nhau khoảng hai ba tuổi, hai chị em mặc bộ trang phục màu xanh nhạt trông như hai viên ngọc bích. Lúc không cười thì giống bố, lúc cười lại rất ngây thơ đáng yêu, chẳng khác nào bản sao thu nhỏ của Trần phu nhân.
Chân tay Tân Cam ngứa ngáy, chỉ muốn đi tới véo hai cái má nhỏ nhỏ xinh xinh đó.
Khi những người phụ nữ vẫn còn cười nói chào hỏi thì cánh đàn ông đã nhập cuộc rồi. Trần Ngộ Bạch là con người vô cùng lịch sự, cho dù trước đây đã từng cùng nhau bàn chuyện làm ăn, nhưng trước một Trịnh Phiên Nhiên đầy phong độ vẫn nói hai câu: "Tân tiểu thư, nghe danh đã lâu, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy."
Mấy năm trước, vì lý do của Tân Cam, Trịnh Phiên Nhiên không thể tham gia đại sự của Trần Tam Thiếu, lần này Trần Ngộ Bạch đến thành phố C là lần đầu tiên gặp mặt Tân Cam.
Tan Cam mỉm cười đáp lễ. Nhìn sang thấy Trần phu nhân hai mắt không ngừng phát ra những ngôi sao màu hồng ngưỡng mộ, kỳ vọng nhìn Trịnh Phiên Nhiên... Này, anh chàng đẹp trai kia ơi! Có đi có lại mới toại lòng nhau chứ! Nhanh, khen tôi đi, khen tôi đi!
Trịnh Phiên Nhiên dường như chần chừ hồi lâu mới cố rặn ra mấy câu: "Trần phu nhân... quả là danh bất hư truyền, đúng như anh Ngộ Bạch nói: tiểu gia bích ngọc."
Lúc này Trần phu nhân như nổ đom đóm mắt, ánh mắt oán trách nhìn về phía chồng.
"Hi hi hi.." Cô con gái nhỏ nhà họ Trần không nhịn được cười thành tiếng, cô con gái lớn bình tĩnh kéo đứa em, ra hiệu đừng cười nữa.
Tân Cam cảm thấy rất mất mặt, người ta thì đĩnh đạc đạo mạo, dù có chút lạnh lùng, nhưng khí chất xuất chúng, lại vô cùng lịch sự, còn Tiểu bỉ ổi cùa cô thì... vừa ấu trĩ vừa keo kiệt.
"Hai em có muốn ăn kem không?" Cô chuyển sang chủ đề khác, hỏi hai cô bạn nhò Trần An An và Trần Tiểu Tiểu.
Hai đứa trẻ vui mừng khôn xiết, nhưng Trần phu nhân giận cá chém thớt, tỏ ra không hài lòng: "Hai đứa nó không thích ăn kem đâu. Tân Cam, chúng ta gọi hoa quả đi."
Tân Cam vui vẻ bằng lòng, thực ra cô cũng không muốn ăn kem trong một ngày rét buốt như thế này.
Hai thiên thần của Trần gia nhìn nhau tiếc nuối. Trần Tiểu Tiểu nói lí nhí, nhưng giọng trẻ con lại lanh lảnh khiến người lớn ai cũng nghe rõ: "Chị ơi, trang phục của chị Tân Cam thật là đẹp, như những cô công chúa của mùa xuân trong truyện cổ tích ý!"
Hai người phụ nữ tự nhiên bị rơi vào hoàn cảnh khó xử, cùng trở nên lặng lẽ gượng gạo, trùng hợp là hôm nay hai người đều mặc chiếc váy liền màu xanh non. Cánh đàn ông cố tỏ ra như không có chuyện gì, tiếp tục nâng ly nói chuyện.
Trần An An đương nhiên hiểu chuyện hơn em gái, nói: "Bộ váy mẹ mặc cũng rất đẹp mà!"
"Nhưng mẹ mặc giống rau chân vịt quá. Hi hi hi!"
Trần phu nhân cuối cùng cũng phát điên lên, không nhịn được nữa, túm lấy váy hai cô bé đuổi bắt: "Aaaaaaaaaa! Trần An An, Trần Tiểu Tiểu, mẹ phải ăn hai con mới được!"
Gia đình họ ra về đã lâu, nhưng trong lòng Tân Cam vẫn cảm thấy rất vui.
Trịnh Phiên Nhiên từ phòng tắm đi ra, ném cái khăn quấn trên đầu qua chỗ cô. Tân Cam tối nay lại chẳng phản ứng, cầm lấy khăn rồi nhoài người về phía anh, vừa vui tươi hớn hở vừa nói về hai cô nhóc nhà họ Trần.
Anh dửng dưng không quan tâm.
"Đồ máu lạnh." Tân Cam mất hứng. Cô nhẩy xuống giường đá anh một cái. Phiên Nhiên vội tránh rồi kéo cô vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve. Trong phòng rèm cửa đã khép, chỉ có ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống từ bóng đèn tường, cô nói xin lỗi, rồi chủ động lau tóc anh để sửa sai. Phiên Nhiên nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác nhẹ nhàng ấm áp này.
Đột nhiên anh nói: "Một đứa trẻ con đã loạn lắm rồi, lại còn là hai đứa, cộng thêm An Tiểu Ly đó nữa, thật không biết Trần Ngộ Bạch sống như thế nào?"
Anh và Trần Ngộ Bạch là bạn học suốt bảy năm trời, từng liên thủ đấu với Hoàng tử Anh, ép em trai Tổng thông Mỹ phải thôi học, hợp tác kiếm tiền sinh hoạt phí từ tay công tử giàu nhất Ấn Độ trong ba năm, hai người là một trong số hai mươi người quyến rũ nhất của trường từ trước đến nay, tính cách Trần Ngộ Bạch ra sao anh quá rõ, cũng lạnh lùng và thích yên tĩnh giống anh.
Tay cô vẫn lau đầu cho anh, nhưng khóe miệng trùng xuống, ánh mắt cũng lặng đi.
Cô nghĩ đến cảnh Trần phu nhân - An Tiểu Ly đuổi bắt hai đứa tiểu quỷ, lúc đó Trần Ngộ Bạch đang nói cười với Phiên Nhiên, nhưng ánh mắt luôn dõi theo ba mẹ con. Sau đó, anh ta đứng dậy, bước tới, mỗi tay xách một đứa đưa đến chỗ Trần phu nhân đang thở hổn hển. Hai đứa răng sún lanh lợi, cứ ra sức kháng cự, bị anh ta lườm cho một cái, hai đứa vội làm nũng, sà vào lòng mẹ.
"Buồn ngủ quá!" Cô ngáp một cái, dụi mắt, đi cất khăn vào phòng tắm.
Đêm đó là đêm đầu tiên bầu trời quang sau những ngày mưa rả rích ở thành phố G, mặt trăng vẫn mờ ảo, nhưng những vì sao lại ngập trời. Trên tầng hai, Tân Cam đứng tựa vào cửa sổ với đôi chân trần, lặng lẽ ngắm nhìn những vì sao.
Chưa thể lên núi ngắm trận mưa sao băng đó thật là đáng tiếc. Thật đẹp đẽ, lay động lòng người biết bao khi bao nhiêu ngôi sao cùng vụt bay trước mắt. Sau này... nếu sau này có phúc sinh được một đứa con, cô sẽ đặt tên nó giống tên các vì sao, nó sẽ là điều hạnh phúc nhỏ bé duy nhất trong cuộc đời cô. Dù nó có xa xăm, nhưng đó thực sự là thứ đẹp đẽ nhất tồn tại trên thế giới này.
Gường lớn phía xa cửa sổ, Tân Cam ngắm những vì sao rồi ngoái lại nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, cho dù trong đêm tối hay khi nhắm mắt ngủ, gương mặt đó vẫn thật rạng ngời, Trịnh Phiên Nhiên chính là người đàn ông khôi ngô nhất mà cô từng biết.
Nếu có thể sinh cho anh một đứa con thì bất kể là trai hay gái chắc cũng rất xinh đẹp.
Cô không dám nghĩ tiếp nữa.
Mặt cô lạnh buốt, rón rén bước lên giường nằm cách xa anh, đợi đến khi ấm dần lên, cô mới nhẹ nhàng ôm sau lưng anh, nhắm mắt ngủ.
Thành phố G vừa đón những ngày trời quang mây tạnh thì tính khí cáu kỉnh của Nhã Kỳ lại như sấm sét nổ đùng đoàng, mấy lần gọi điện đến đều bị Tân Cam ngắt máy, cuối cùng hôm nay cô ấy đến tìm Tân Cam với dáng vẻ hùng hổ.
Tâm trạng Tân Cam rối bời, chán nản nói: "Nếu em không vừa lòng với hợp đồng của Lương thị, thì có thể đàm phán lại."
Nhã Kỳ vừa nghe thấy có cơ hội thay đổi thì chăm chú lắng nghe.
Tân Cam nói: "Nhưng em tự đi đi. Chị đã mất bao nhiêu thời gian mới có thể thỏa thuận được cái giá đó với Trần Ngộ Bạch, em có khả năng nắm chắc thành công thì tự đi đàm phán với anh ta."
Nhã Kỳ tức điên lên: "Việc chúng ta đang nói đến chẳng phải là vấn đề giá cả sao? Tại sao chị có thể một lời là bán luôn hai mươi lăm phần trăm cổ phần cho anh ta?! Trong tay chúng ta chỉ còn lại hai mươi sáu phần trăm thôi, lẽ nào sau này chúng ta phải ngồi ngang hàng với anh ta?!"
Tân Cam nói: "Có thể ngang hàng với Lương thị, bao nhiêu người nằm mơ cũng không được đấy."
"Chị Tân Cam!" Nhã Kỳ không tin Tân Cam lại không hiểu ý của mình.
Tân Cam gập cuốn sách trong tay lại, nhìn Nhã Kỳ, thành thật hỏi: "Vậy em đến đây để dạy chị nên làm thế nào à?"
"Em...!" Nhã Kỳ thở gấp, đi đi lại lại một vòng, rồi ủ rũ ngồi xuống: "Nếu em biết phải làm như thế nào, chẳng lẽ còn cần lo lắng tức giận với chị sao? Em đã cố gắng nỗ lực nghiên cứu học hỏi, nhưng vẫn không hiểu nổi mấy thứ rắc rối trong kinh doanh! Em không bằng chị, nhưng em biết đây là doanh nghiệp của gia tộc họ Tống chúng ta! Và em biết cũng không có doanh nghiệp nào bán nhiều cổ phần như vậy cho một người ngoài. Tân Cam, nó là doanh nghiệp truyền từ đời này qua đời khác, giờ nó trong tay cha, chị vẫn muốn ông bán nửa cuộc đời của mình à? Chị nỡ để ông..."
"Tống Nhã Kỳ!" Tân Cam lớn tiếng: "Chị và em đều rõ cha không đủ sức bảo vệ doanh nghiệp, mấy năm nay không phải nhờ Trịnh Phiên Nhiên thì Tống thị làm sao có thể chống đỡ nổi?"
Nhã Kỳ nhìn xa xăm: "Hóa ra mấy năm nay, nếu như không phải dựa vào chị thì Tống thị đã sụp đổ."
Đầu óc Tân Cam ù đi, bỗng nhiên cô buột miệng nói: "Họ Tống các người nuôi tôi lớn khôn không phải chính là vì mục đích này sao?! Giờ tôi vì các người tìm núi cao nương tựa, sau này có Lương thị lo cho ăn mặckhỏi phải suy nghĩ, các người đừng đến làm phiền tôi nữa!!"
Ánh mắt Nhã Kỳ đỏ ngầu đầy oán hận, cô ấy hít một hơi đang định phản bác thì nghe thấy một giọng nói cách đó không xa: "Đừng nói nữa!" Hai chị em cùng quay về phía sau, không biết Tống Nghiệp Hàng đã đứng đó từ bao giờ. Khi còn trẻ gương mặt đó mới đạo mạo làm sao, vậy mà giờ đây dưới ánh sáng nhàn nhạt trước đại sảnh, lại già nua nhăn nhúm đến thế.
Nhã Kỳ nuốt nước bọt, vô thức nhìn Tân Cam, còn Tân Cam đang ngẩn ra nhìn cha bằng ánh măt mà chẳng một ngôn từ nào có thể diễn tả nổi.
'Nhà Kỳ" Tống Nghiệp Hàng lắc đầu vô vọng nhìn về phiá Tân Cam, giọng khàn đặc: "Nhã Kỳ, đi thôi!"
Nhã Kỳ khẽ "vâng" một tiếng, lướt qua Tân Cam, cô cố đưa tay ra níu kéo nhưng không chạm được tới nguời Nhã Kỳ, ánh mắt vẫn nhìn theo cô ấy đi đến chỗ cha, hai người quay lưng lại, cứ xa dần, xa dần nó.
Lúc này, Tân Cam cảm thấy hoảng hốt. Một đôi tay nhẹ nhàng ôm choàng lấy bờ vai cô.
"Phiên Nhiên..." Cô nhắm mắt, dựa vào người Trịnh Phiên Nhiên. Anh đỡ cô ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu gối cô. Nhưng cô không khóc, chỉ là thần sắc ngẩn ngơ, hốt hoảng mà thôi.
Đã lâu rồi ánh mặt trời mới có cơ hội xuyên qua đám mây dày đặc kia, ánh sáng phòng khách khiến Tân Cam nhớ tới những ngày mưa trong căn nhà hoa đó, những ngày mà cô... trốn chạy.
Cô mím chặt môi.
"Hồi nhỏ em thường bị kẻ hầu người hạ trong nhà bắt nạt, ngày nào em cũng đợi bố về mách... Giờ nghĩ lại lúc bố ngày ngày bận rộn tiếp quản cơ nghiệp sau khi ông nội mất, về đến nhà lại phải nghe em khóc lóc, kể lể mấy chuyện vớ vẩn đó, em thấy ông thật đáng thương!" Tân Cam đang im lặng nằm trong vòng tay anh, bỗng dưng mở miệng nhắc đến chuyện trước kia. Phiên Nhiên khẽ "Ừ" một tiếng.
"Ông rất quan tâm đến em, nhưng không phải lúc nào cũng có thời gian để ý đến mấy người bọn họ, mỗi lần em mách ông thì ông và mẹ của Nhã Kỳ lại cãi nhau. Sau đó bà nội nhốt em trong phòng bà suốt hai ngày một đêm, ông cứ quỳ gối ở bên ngoài cầu xin bà nội vì sợ em bị đói... Sau này em không bao giờ đến mách bố nữa. Ngôi nhà gia đình em sống khi đó là một ngôi nhà cổ, phòng của em nằm ở hướng Tây, cả năm cũng không nhìn thấy ánh nắng mặt trời, chăn đệm lúc nào cũng có cảm giác ẩm ướt. Có lần em chịu không nổi, đành tự đem chúng ra ngoài phơi, năm đó em chín tuổi, chăn dài rộng che cả người quét xuống đất, vừa đi đến vườn đã ngã sóng soài. May mà, ông không yên tâm em ở nhà một mình, đã bỏ cả công việc quay về và thấy em."
Trịnh Phiên Nhiên ôm cô chặt hơn: "Sau đó thì sao?"
Tân Cam mỉm cười, những ký ức xa xưa vừa khiến cô cảm thấy đau lòng, vừa đem đến những kỷ niệm nhẹ nhàng êm dịu, cô nói: "Sau này cứ mỗi tuần một lần, ông lại tự tay phơi chăn giúp em, một lần em vô tình đọc được quyển sổ nhắc việc của ông, bên trong ghi chi chít những công việc ông phải làm, có một khoảng dành ra năm phút trống được đánh dấu bằng bút đỏ, trên đó viết: "Phơi chăn cho Tân Cam" Cô nhẹ nhàng nhắc lại: "Phơi... chăn... cho ... Tân... Cam."
Người đàn ông này bình thường không xuất chúng, cũng không thủ đoạn, cả đời đã bất lực trước bao nhiêu chuyện, trị gia không cương quyết, càng không cần nhắc đến trên thương trường bị người ta tùy ý bắt nạt. Trước khi Tân Cam tiếp quản Tống thị, gia nghiệp tổ tông truyền lại đến tay Tống Nghiệp Hàng đã sa sút, Tân Cam làm sao có thể xoay sở được, thậm chí vì ông, vì Tống thị mà cô phải chịu sự ép buộc, của Trịnh An Đồng. Chỉ cần nghĩ đến mấy dòng chữ nguệch ngoạc màu đỏ "Phơi chăn cho Tân Cam" đó, cũng đã thấy rõ tình yêu mù quáng mà ông dành Tân Vân Hoa, Tân Cam luôn cảm thấy... khó có thể báo đáp được ông.
"Tất cả đã qua rồi." Trịnh Phiên Nhiên nhẹ hôn lên mái tóc cô, giọng như nghẹn lại: "Tại sao đột nhiên lại kể cho anh nghe?"
Tân Cam nói: "Vì tất cả những quá khứ đó là nguyên nhân khiến em ở bên anh. Mấy năm nay, vì Tống thị em đã nợ anh quá nhiều, sau đó lại ép anh thỏa hiệp hết lần này đến lần khác. Phiên Nhiên, em biết lần này Trần Ngộ Bạch ra mặt, nhưng người chi tiền nhất định là anh, cổ phần Tống thị cuối cùng cũng thuộc về em. Nhưng việc lần này em không muốn nhận từ anh, em không muốn dùng nó đổi..."
Anh kéo cô ra xa vòng tay mình, ánh mắt thành thật nhìn cô, hỏi: "Đổi cái gì?"
Khóe mắt long lanh rơm rớm nước mắt, bao nhiêu năm qua anh luôn ở bên cạnh cô, nhìn thấy cô lúc tức giận, khi dịu dàng, cảm động, cả những lúc tuyệt vọng bất lực trước bản thân mình, nhưng tuyệt đối không giống như lúc này, sao... đau lòng đến thế.
Tân Cam nghẹn ngào nói: "Em có thai rồi."
Trinh Phiên Nhiên nheo mắt.
Anh từ trước tới giờ luôn tính toán cẩn thận, lúc nào cũng có biện pháp, kể cả trước những tình huống khó khăn nhất cũng không quên.
Tân Cam nhìn anh, những biểu hiện và ánh mắt của anh lúc này cô đã sớm đoán định, nhưng tại sao trái tim vẫn thấy đau đớn hoang mang thế này.
"Xin anh đừng hỏi là do ai?" Cô cười đau khổ: "Em cũng không biết tại sao lại có sai sót này."
Phiên Nhiên chỉ đứng yên nhìn, mặc kệ những lời cô nói, ánh mắt sâu thẳm ấy khiến cả đại sảnh rộng lớn như cung điện trầm lặng, không khí nặng nề khiến cô chi còn biết cúi xuống. Dưới sức ép vô hình, Tân Cam hít một hơi lấy tinh thần, nói: "Em chỉ cảm thấy nên nói cho anh một tiếng, anh yên tâm đi, em biết phải xử lý thế nào."
Cô cúi đầu xuống, chỉ nghe thấy tiếng anh lạnh lùng, từ từ hỏi: "Em xử lý thế nào?"
Tân Cam càng thêm đau lòng, có những lời đã ở trong miệng mà không sao thốt ra được.
Không biết người khác thế nào, nhưng cô cảm nhận rõ một sinh linh bé bỏng trong cơ thể, cô đã sớm đi mua que thử, kết quả khiến cô vui mừng xen lẫn khổ đau.
Cô đơn bao lâu, cuối cùng đã có một linh hồn cùng thở với cô. Tuyệt vời hơn nữa đó chính là... con của Trịnh Phiên Nhiên. Cô nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện này. Sau này nhớ đến anh, cô có thế nghĩ từng có cốt nhục của anh trong bụng mình.
Cô đang đắm mình trong dòng suy nghĩ miên man, ánh mắt bâng quơ nhìn xa xăm, sắc mặt không rõ là ấm áp hay tuyệt vọng, Trịnh Phiên Nhiên lặng lẽ đứng nhìn cô.
"Anh sẽ đưa em qua Pháp, tối nay đi luôn." Anh ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Nếu như em muốn sinh nó ra."
"Em không muốn sinh." Tân Cam vội vàng đáp: "Em cũng đã từng lớn lên như thế, hơn ai hết em hiểu rõ thân phận này sẽ phải chịu xấu hổ như thế nào." Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Nếu nó là con trai, lớn lên sẽ có thành tích, khi người ta nhắc đến nó cũng không quên nói một câu: nó là đứa con ngoài giá thú; nếu là con gái... Phiên Nhiên, thật sự em sợ nhất nó là con gái.." Cô sợ nó là con gái, sợ khi nó lớn lên đi lấy chồng sẽ bị người ta khinh rẻ, lúc đó con gái nhất định sẽ hận cô, hận cô tại sao sinh nó ra, khiến tình yêu của nó phải đau khổ, vô vọng như thế này.
Cũng giống cô, cô hận Tân Vân Hoa, chứ không hận tuổi thanh xuân bị sỉ nhục, chịu đựng thiệt thòi, càng hận hơn là cô yêu Trịnh Phiên Nhiên, nhưng không thể lấy anh.
Hận không thể chết đi, hận tại sao cô được sinh ra... Nếu như không tồn tại thì sẽ không gặp Trịnh Phiên Nhiên.
Cô từ từ úp mặt vào bàn tay mình, đôi vai gầy mảnh mai khẽ rung lên. Trong bóng tối, Trịnh Phiên Nhiên đứng quay lưng về phía cô, trên khuôn mặt không nhìn thấy bất kỳ biểu hiện nào.
Bác sĩ Tôn là chủ nhiệm khoa Phụ sản của một bệnh viện tư nhân cao cấp, nhưng trình độ Đông y của bà ây vẫn giỏi hơn, mấy năm trước Tân Cam bị đau bụng kinh, lúc đó bà ấy là một trong những bác sĩ điều dưỡng giỏi nhất được Trịnh Phiên Nhiên mời về chăm sóc sức khỏe cho Tân Cam, nên bà ấy không còn lạ gì Tân Cam. Bác sĩ Tôn gật đầu chào: "Cô đến đây à?"
Như thường lệ làm kiểm tra trước, bác sĩ Tôn dùng một dụng cụ đầu tròn thoa gel trơn lên bụng dưới, đưa máy dò đi dò lại vài cái, rồi dừng lại ấn tại một điểm, Tân Cam cảm nhận thấy, khuôn mặt nghiêm túc không ngừng nhìn lên màn hình, bác sĩ Tôn đang tập trung quan sát, không giải thích, gì, nhưng Tân Cam liếc mắt cũng nhận thấy đó là một điểm đen nhỏ xíu.
Vì nó khác với các đốm đen khác, nó là cục cưng của cô.
"Được rồi!" Bác sĩ Tôn đứng dậy thu dụng cụ lại, mỉm cười an ủi cô: "Cô Tân, xin hỏi cô đã sẵn sàng chưa?"
Ý của bà ấy là có thể phẫu thuật được rồi.
Tân Cam chết lặng nhìn vào màn hình, tiếng kêu o o văng vẳng bên tai. Cô cảm thấy đứa con đang nằm trong bụng cô lúc này giống cô hồi nhỏ vẫn ngồi ở góc tường ôm đầu khóc lớn, muốn gọi mẹ mà... không dám.
Mẹ không cần cô. Gương mặt cô trắng bệch, nằm trên gối lắc lắc đầu, cố kiềm chế bản thân.
Bác sĩ Tôn thở dài một tiếng, với tay lấy cái khăn ấm từ chỗ cô y tá bên cạnh, lau sạch gel trên bụng cô, rồi kéo áo xuống. Tân Cam ngồi dậy, run run bước xuống: "Xin lỗi!" Cô vẫn chưa định thần lại được, giọng run run: "Bác sĩ Tôn, xin lỗi.. "
Bác sĩ Tôn nói: "Không có gì, nghĩ kỹ đi rồi hãy quyết định, có duyên làm mẹ nhất định phải trân trọng."
Tân Cam mím chặt môi, cúi đầu trầm ngâm đi ra ngoài, bác sĩ Tôn gọi lại: "Cho cô cái này." Bà ấy đưa cho Tân Cam tấm phim siêu âm.
Tân Cam cuộn tấm phim lại, đi ra khỏi bệnh viện, giống như đang mộng du.
Thôi Thuấn Hoa không dễ gì soạn xong bản thảo, căng thẳng vô cùng, đúng lúc gặp ngay người mộng du kia, anh ta như một con ngựa giống nhiều năm quen thói công tử, lập tức đưa tay ra chộp lấy đối phương, khi định thần nhìn lại thì không giấu nổi vẻ kinh ngạc gọi: "Tân Cam?"
Tân Cam mơ mơ màng màng.