Quản lý nháy mắt cho thủ hạ một cái, thủ hạ liền tiến lên bắt lấy Quý Tiểu Nhiễm.
Sau đó nghe cô mắng Sở Hân Luật, cả người đều sợ đến ngây người, tay cầm chổi lông gà ra lệnh, nói với thủ hạ:
“Đem cô ấy đến chỗ Mimi, để cô ta trang điểm lại cho vị tiểu thư này một chút, rồi làm theo lệnh của Sở tổng.”
“Dạ.”
Bọn họ vâng theo, đem Quý Tiểu Nhiễm đưa xuống.
“Thả tôi ra, các người mau thả ra!” Quý Tiểu Nhiễm cảm thấy lúc này đã thật sự rơi vào hang sói, cô thật hối hận khi chấp nhận đến đây.
Nhưng nếu cô không đáp ứng, chắc chắn cũng bị buộc đến đây.
…………
Cửa phòng riêng bị mở ra, vị quản lý mang theo Quý Tiểu Nhiễm bước vào.
Quý Tiểu Nhiễm bị hai người đàn ông cao lớn đem vào, mặt cô vẫn không có chút tình nguyện.
Trong phòng rất yên tĩnh. Tất cả mọi người đều trật tự ngồi ở chỗ của mình, bất an nhìn về phía Sở Hân Luật hệt như như Diêm Vương.
Đầu ngón tay thon dài của Sở Hân Luật giơ lên châm điếu thuốc, miệng nuốt mây nhả khói, khói bay mịt mờ. Bỗng chốc khói kia tan biến, để lộ ra vẻ mặt tuấn mỹ hoàn mỹ. Vẻ đẹp đó, cho dù là nam giới ngắm nhìn cũng khó tránh bị rung động.
Anh quẹt ngang điếu thuốc trên tay rồi ném vào gạt tàn, đôi mắt đen nhánh nhìn Quý Tiểu Nhiễm đánh giá một chút.
Không chỉ mình anh, toàn bộ người trong phòng, nếu là đàn ông, ánh mắt sớm đã không thể khống chế nổi, đều rơi vào thân thể Quý Tiểu Nhiễm. Mỗi một ánh nhìn đều lộ ra phấn khích cùng ham muốn mãnh liệt.
Quý Tiểu Nhiễm càng thêm gợi cảm trong bộ trang phục kia, tóc dài, trang điểm đậm, đúng là rực rỡ mê người, gương mặt xinh đẹp vô cùng cuốn hút. Cho dù nét mặt không chút cam lòng, tràn đầy căm hận thế nhưng hai hàng lệ khí kia căn bản không làm giảm đi vẻ đẹp vốn có của cô.
Đôi mắt của Quý Tiểu Nhiễm gắt gao nhìn chằm chằm người ngồi ở vị trí đầu tiên, giống như một vị vương giả.
Thấy ánh nhìn của cô, Sở Hân Luật lãnh đạm giơ tay, nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Sau đó, bọn người đang giữ lấy cô liền buông ra.
Quý Tiểu Nhiễm xoa xoa đôi vai gần như bị bóp chặt của cô, oán niệm trong lòng.
Sở Hân Luật hướng cô, ngoắc ngón tay:
“Tới đây.”
Lửa giận trong lòng Quý Tiểu Nhiễm đang hừng hực nổi dậy, không hề muốn đi qua, liền quay đầu định bỏ chạy thì bị bảo vệ ngoài cổng ngăn lại.
Tất cả bọn họ đang xem trò hay của cô, đoán rằng cô và Sở Hân Luật có quan hệ gì đó, hừm, là người phụ nữ của Sở Hân Luật sao?
Đúng như mọi người đang suy đoán, Sở Hân Luật mở miệng, thanh âm ưu nhã mang chút tà mị:
“Các vị, giới thiệu một chút, cô ấy là người mới.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Người mới sao? Câu này có bao nhiêu ý tứ đây?
Sở Hân Luật mang người mới đến?
Anh ta cũng chỉ là khách VIP thôi, sao lại dẫn người đến?
Toàn bộ gian phòng truyền đến thanh âm tức giận:
“Anh đừng nói hươu nói vượn, cái gì là người mới?”
“Các vị, tính tình của người này không tốt lắm, xem ra cần mọi người chỉ bảo thêm rồi!” Sở Hân Luật đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt Quý Tiểu Nhiễm.
Quý Tiểu Nhiễm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh ta đầy vẻ oán hận, nghiến răng nghiến lợi:
“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Người đàn ông này, đem cô đến đây, để cho những người kia ăn mặc, trang hoàng cô thành dáng vẻ đầy bụi bặm này, chính là để làm đồ chơi cho đám người này trêu chọc sao?
Rốt cuộc cô và anh ta có loại thù oán gì? Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Sở Hân Luật tựa như đang tự hỏi gì đó, không để ý đến ánh mắt đầy oán hận của cô, vẫn như cũ, bình tĩnh, ưu nhã nói:
“Cho cô hai lựa chọn, một là cô có thể rời khỏi chỗ này, không ai cản cô, nhưng Tần Thiên Hàn sẽ chết. Hai là cô cùng cỏ dại ti tiện như nhau, đem thân mình đến hầu hạ những người ở đây.”
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
Không reup dưới bất kỳ hình thức nào!