Cô biết mình đã không còn nơi nào để đi.
Mặc dù chú ruột của cô là danh gia hào môn, nhưng Quý Tiểu Nhiễm cũng không thể tin tưởng ông ấy.
Bởi vì năm đó, ngay cả cha cô – là anh ruột của ông ấy thì ông ấy cũng không cứu, còn nhẫn tâm lấy đi hết thảy mọi thứ của nhà họ Quý, nói gì là cứu vị hôn phu của cô?
Trong những ngày cô sống ở nhà ông ấy, cả nhà bọn họ mong muốn cô mau chết đi, thì sao có thể trợ giúp cô được chứ?
Cô mơ hồ nhớ lại hôn lễ ngày hôm đó, cô đã khóc cầu xin chú mình đến cứu Hàn ca ca. Lúc trước, khi gia đình cô chưa có chuyện gì xảy ra thì ông ta có quan hệ rất tốt với nhà họ Tần. Nhưng khi Hàn ca ca bị bắt đi, trong nháy mắt, ông ta đã trở mặt vô tình, lập tức phủi sạch quan hệ, đồng thời còn bỏ cô lại trong sảnh đường, để cô tự sinh tự diệt.
Sở Hân Luật đột nhiên mỉm cười.
Tin tưởng? Từ ngữ đẹp đẽ biết bao, chỉ tiếc khi vào tai anh nó lại biến thành loại từ mỉa mai.
Dục hỏa trong mắt anh càng ngày càng mãnh liệt, làm cho nhiệt độ trong phòng cũng nóng theo.
Đột nhiên, một tiếng thét xé lòng vang lên…
"A!" Quý Tiểu Nhiễm đau đớn hét lên.
Cảm giác đau đớn kịch liệt cho cô biết rằng, sự trong trắng duy nhất còn sót lại trong đời cô cũng đã bị mất đi hoàn toàn.
Lần đầu tiên của cô, đã bị cướp đi bởi người đàn ông xa lạ này.
Nếu như sớm biết sự tình sẽ biến thành như vậy, cô đã sớm đem nó cho Thiên Hàn ca ca.
Bây giờ, cô đã thực sự mất hết tất cả.
Quý Tiểu Nhiễm nhắm mắt, cắn chặt môi... những giọt nước mắt nóng hổi trượt xuống từ khóe mắt.
Một lần, lại một lần nữa lặp lại, khiến cô suy sụp hoàn toàn, toàn thân đau đớn ngất lịm đi.
Người kia không chút thương xót, như thể anh đang tiến hành một trận tàn sát chiếm đoạt.
Cho dù nhìn thấy vết máu đỏ kia, biết rằng đây là lần đầu tiên của cô, thì cũng không mảy mảy thương tiếc, chỉ thấy khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Khi Quý Tiểu Nhiễm tỉnh dậy lần nữa thì trời cũng đã tối rồi!
Khắp người đều bị đau, đặc biệt là thắt lưng tựa như vừa được ráp lại từng mảnh sau khi bị xé nát hoàn toàn.
Lúc này người đàn ông kia không có ở trong phòng. Mặc dù phòng ngủ sang trọng xa hoa nhưng lại mang đến một sự lạnh lẽo và tĩnh mịch.
Quý Tiểu Nhiễm lấy một tấm chăn, quấn lấy thân thể mình, rồi đi đến tủ quần áo, mở cửa tủ ra, muốn tìm một bộ đồ mặc lên.
Thế nhưng, bên trong chỉ toàn là đồ của nam giới. Tất cả lại đều là âu phục cùng áo sơ mi.
Quý Tiểu Nhiễm suy sụp, ngồi xổm trên mặt đất, đầu óc bắt đầu quay cuồng.
Đúng lúc này, Sở Hân Luật đột nhiên mở cửa bước vào, Quý Tiểu Nhiễm nghe âm thanh cửa mở, liền nhìn lại, giật nảy mình, vội vàng đứng lên, lùi về phía sau.
Nhưng vì tấm chăn kia quá dài, khiến cô giẫm phải trong lúc lùi, xấu hổ ngã xuống đất.
Người đàn ông mặc thường phục màu trắng, quý khí bức người (rất quý phái xa hoa), cười lạnh, tới gần cô.
“Anh lại muốn làm cái gì? Để tôi rời khỏi đây!”
“Rời đi? Được thôi, cô đi đi.” Ngược lại, lần này Sở Hân Luật rất sảng khoái mà đáp ứng.
“Anh thật sự chịu thả tôi đi?” Quý Tiểu Nhiễm có chút kinh ngạc.
“Cửa ở đó, cô muốn đi cũng không ai cản đâu.” Sở Hân Luật hai tay bỏ vào túi quần, mỉm cười như đang đùa.
Lúc Quý Tiểu Nhiễm định nắm lấy cửa, đột nhiên phát hiện ra phía dưới cơ thể cô vẫn còn lộ ra vài vết đỏ.
Cô liền bọc lấy thêm một lớp chăn nữa. Trong túi lại không có một xu, đi ra ngoài như vầy, đơn giản chỉ là muốn chạy trốn?
“Sở tiên sinh, phiền anh đừng làm khó dễ tôi có được không, anh có thể cho tôi một bộ quần áo mặc tạm được không?”
“Cho cô quần áo, đương nhiên có thể. Nhưng cô không được rời đi. Cô chọn đi.”
“Anh…” Quý Tiểu Nhiễm bực bội, “Xem ra, anh vẫn không có ý định thả tôi đi đúng không?”
Sở Hân Luật không nói gì, nhưng lại bày ra bộ mặt khinh thường nhìn cô:
“Chẳng phải như vậy là đang giam cầm phi pháp sao?” Quý Tiểu Nhiễm tức giận chất vấn.
“Một người phụ nữ không biết tự lượng sức mình.” Sở Hân Luật cười lạnh, liền đứng dậy rời khỏi phòng.
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
Không reup dưới bất kỳ hình thức nào!