...
Khi Sở Hân Luật bế Quý Tiểu Nhiễm ra khỏi phòng tắm, cô đã ngất đi, mềm nhũn nằm trong vòng tay anh ta. Xương cốt giống như bị rút hết, cả người mềm thành cục bông!
Sở Hân Luật ôm lấy thân thể mệt lả của cô, nhẹ nhàng hiếm thấy, lần này anh ta không ném cô lên giường nữa, mà cẩn thận nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó mới nằm xuống.
Nằm bên cạnh cô, Quý Tiểu Nhiễm mơ mơ màng màng xoay người, đối diện với anh ta.
Vừa vặn đem đầu dựa vào cổ anh, hô hấp dần nóng lên.
Trong lúc mơ hồ, cô đưa tay ra, chạm đến một luồng hơi nóng, bắt lấy cánh tay anh, tư thế giống như đang ôm anh vậy.
Sở Hân Luật khẽ cau mày, quay đầu lại, liếc nhìn một cái.
Quý Tiểu Nhiễm vẫn còn đang mê man ngủ, mọi thứ đều không tự chủ.
Cô ngáp một cái, lại dụi dụi vào ngực anh ta.
Sau khi bị bàn tay nhỏ bé của cô đυ.ng lên người anh ta một cái, cổ Sở Hân Luật không tự chủ, di chuyển một chút, hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền, cố gắng trấn tĩnh tâm trí.
Bỗng nhiên, anh nghĩ đến những lời của Trần Nhược Y trong bệnh viện.
Quý Tiểu Nhiễm tốt ở chỗ nào? Hay là có thể khơi dậy kích động sinh lý trong người anh?
Lúc ấy, anh vẫn hoài nghi. Cho đến sau này, anh tự thuyết phục bản thân rằng điều này hoàn toàn vô căn cứ.
Nhưng vào lúc này, anh lại cảm thấy rất bốc đồng. Người phụ nữ này chỉ vô tình đυ.ng phải cánh tay anh, anh liền cảm thấy mình bị kích động.
Là kích động sao?
Quý Tiểu Nhiễm, cô đang làm cái quái gì vậy?
Sở Hân Luật nắm chặt tay cô, đưa đầu ngón tay xanh xao nhẹ nhàng nắm lấy.
Trong mắt anh, một ngọn lửa dai dẳng lập tức bùng cháy, lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Quý Tiểu Nhiễm thực sự rất mệt, anh dày vò cô gần hai tiếng đồng hồ trong phòng tắm. Cô đã hoàn toàn ngất đi, không còn chút ý thức. Cho nên lúc này, trên mặt cô cũng không còn cảm giác, chỉ là giữa mày hơi cau lại.
Ngay cả khi đã ngủ say, trên khuôn mặt cô vẫn giữ y nguyên một nỗi buồn không tan.
Đôi mắt đen nhánh của Sở Hân Luật ngắm nhìn cô, trong không khí truyền đến một cảm giác vô cùng yên tĩnh, như thể thủy tinh đang từ từ vỡ vụn.
Đầu ngón tay anh chậm rãi vẽ qua hàng lông mày thanh tú của cô, sau đó là lông mi có chút run rẩy, chóp mũi tinh xảo, còn có cánh môi hơi lạnh.
Anh thừa nhận, người phụ nữ này đã khiến anh xuất hiện một loại cảm xúc cổ quái. Đều không nhịn được, muốn đυ.ng đến cô, muốn đối xử tàn nhẫn với cô nhưng bản thân lại thương tiếc cô.
Nhưng…
“Quý Tiểu Nhiễm.” – Anh ta khẽ gọi tên cô, thì thầm:
“Nếu như không phải vì chuyện kia, có lẽ, tôi sẽ yêu em.”
Tôi sẽ yêu em.
Bốn chữ này, giống như anh tự nói trong vô thức, không cần cân nhắc kỹ lưỡng, suy tính, chỉ vô tình nói ra theo bản năng, như thể chúng ta một phần trong sinh mạng này của anh vậy.
Nên khi anh nói ra, tròng mắt lóe lên chút kinh ngạc.
Anh nhấc chăn bông, ra khỏi giường, bước vào phòng tắm.
Vừa đi đến cửa, anh quay đầu lại, từ xa lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ say, mơ mơ hồ hồ của Quý Tiểu Nhiễm.
Khóe miệng anh chợt nở nụ cười mãn nguyện, bất kể thế nào, cô đều đã thuộc về anh.
Anh xối qua nước lạnh một chút, mặc đồ ngủ trở lại giường, bản năng tự động ôm lấy cô, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trong giấc mộng, Quý Tiểu Nhiễm dường như cảm thấy có ai đó đang ôm mình.
Cô cũng đưa tay, ôm ngược về phía anh.
Phản ứng của cô, khiến cho Sở Hân Luật mỉm cười hài lòng.
Đột nhiên, hô hấp anh ta trở nên nặng nề hơn, ánh mắt tức giận lại cuồng nhiệt:
“Đồ yêu nữ.”
Anh chưa từng như thế này, lại lẩm bẩm nói về người đang ngủ say bên mình.