Nếu như là trước kia, ai dám bắt nạt cô, người đàn ông này nhất định sẽ vì cô mà ra mặt, làm cho đối phương vạn kiếp bất phục!
Không có lý do, cũng không cần nói lý do, chỉ cần Trần Nhược Y bị bắt nạt, cho dù là cô ta sai trước, gây sự trước, với tư cách là bạn trai cô, Sở Hân Luật sẽ dọn dẹp đống lộn xộn đó chu tất.
Nhưng hôm nay, thời khắc này, anh lại vì một người phụ nữ khác, hỏi cô tại sao lại động thủ?
Tất cả đã quá rõ ràng, Trần Nhược Y không cần phải nghi ngờ mối quan hệ giữa Sở Hân Luật và Quý Tiểu Nhiễm!
Sở Hân Luật lạnh lùng nhìn chằm chằm không trả lời.
Trần Nhược Y lộ ra vẻ bất bình, kích động nói:
“Luật, anh nói thật đi, có phải anh đã thích Quý Tiểu Nhiễm rồi không? Cho nên anh rất xem trọng cô ta?”
Lại thêm một khoảng im lặng kéo dài…
Trần Nhược Y càng thêm kích động:
“Rốt cục cô ta có chỗ nào tốt? Có đẹp hơn em không? Có dịu dàng với anh như em không? Hay là… Cô ta làm cho anh cảm thấy ham muốn chiếm hữu?”
Cô ta cúi đầu, nức nở, cơ thể mềm mại không ngừng run rẩy.
Không biết câu nào đã kích động Sở Hân Luật, chỉ thấy đôi mắt lạnh lùng đột nhiên nhíu chặt, hơi thở trở nên nặng nề vô cùng, đôi mắt hiện lên một tia mâu thuẫn khó hiểu, không cách nào lý giải.
Ham muốn chiếm hữu?
Trong nháy mắt, dáng vẻ không mảnh vải che thân của người kia hiện lên trong tâm trí anh.
Thân thể cô ấy mềm mại, “nơi ấy”* vỡ vụn, còn có vẻ mặt quật cường, cứng cỏi quyến rũ đến không thể dừng lại…
(*Nguyên văn tác giả để là ‘shin yin’ – đây là từ nhạy cảm, nên đa phần luôn được viết tắt. Hán việt gọi là ‘thân da^ʍ’)
Tại sao, tất cả những điều này lại rõ ràng như thế, đối với những người phụ nữ khác, chưa bao giờ anh có cảm giác đó.
“Luật, sao anh không trả lời, im lặng là thừa nhận phải không?” – Trần Nhược Y không chỉ tức giận, mà còn đau nhức khắp người, vẻ trầm mặc của anh, làm cho cô muốn phát điên lên.
Cuối cùng, anh khẽ nhắm mắt lại, sau đó mở ra, gần như cưỡng chế bản thân vững vàng, kiên định nói với Trần Nhược Y:
“Yên tâm đi, anh sẽ không để cho cô ta yên đâu.”
“Thật sao?” - Trần Nhược Y hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng nói:
“Anh sẽ dạy dỗ cô ta ra sao? Đem cô ta đuổi đi? Hay là đem giao cho cảnh sát, cáo buộc tội danh cố ý gây thương tích? Chỉ cần anh ra tay, cô ta chắc chắn sẽ ngồi tù đến mục xương!”
Trần Nhược Y nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt càng lộ ra vẻ đắc ý.
“Anh sẽ xử lý, em có từ từ nghỉ ngơi đi.” – Sở Hân Luật nói xong, quay người định rời đi.
“Không muốn, Luật… anh đừng đi.”
Trần Nhược Y bước xuống giường đuổi theo, bên ngoài phòng bệnh có hai vệ sĩ ngăn cản lại, mặt lạnh nói:
“Trần tiểu thư, mời trở lại nghỉ ngơi cho tốt. Sở tổng đã phân phó chúng tôi cẩn thận bảo vệ cô.”
Vẻ mặt bọn họ vô cảm, cứng ngắt lạnh lẽo, Trần Nhược Y cảm thấy thay vì danh nghĩa bảo vệ cô, có vẻ như ngăn cản cô không được đuổi theo Sở Hân Luật thì có!
Trần Nhược Y không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trở lại giường bệnh!
...
Sở Hân Luật đến công ty, ở văn phòng công việc chất cao như núi, mãi đến khuya mới xử lí xong.
Nửa đêm, anh lái xe về nhà.
Trong nhà im ắng, nữ hầu trực ban tiến lên, cúi người:
“Cậu chủ, cậu đã về rồi.”
“Quý Tiểu Nhiễm đâu?” – Anh ta liền hỏi.
“Cô ấy về phòng, một mực không thấy trở ra.” – nữ hầu đáp.
“Một mực?” - Sở Hân Luật hỏi.
Nữ hầu lập tức nói:
“Trưa hôm nay sau khi cậu cùng Trần tiểu thư rời đi, Quý tiểu thư liền trở về phòng, khoá trái cửa lại, không bước ra ngoài nửa bước.”
Lông mày Sở Hân Luật nhíu chặt, sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng, lao đi cực nhanh trước mặt nữ hầu trước mặt, phóng tốc độ như một cơn gió đến trước cửa phòng Quý Tiểu Nhiễm.
“Quý Tiểu Nhiễm, mở cửa!” - Anh nắm chặt tay nắm, dùng sức đập mấy lần!
Trong phòng không có chút phản hồi.
Sở Hân Luật lùi lại mấy bước, tung cước đạp lên!
Một tiếng “ầm” lớn vang lên, Sở Hân Luật đá tung cánh cửa, khóa cửa cũng bị phá tan nát.
Sức mạnh của anh ta thật đáng sợ!
Bật đèn lên, cảnh tượng trước mắt khiến anh vô cùng tức giận!
Bình hoa vỡ vụn trên sàn, Quý Tiểu Nhiễm đã nằm đó hôn mê bất tỉnh!
Người phụ nữ này, cô ta lại dám tự sát!
Sở Hân Luật lao tới, lập tức đem cô bế lên, gắt gỏng gọi:
“Quý Tiểu Nhiễm, mau tỉnh lại cho tôi!”
Anh lập tức kiểm tra cơ thể cùng cổ tay cô, không phát hiện ra vết mảnh vỡ cắt phải.
Quý Tiểu Nhiễm nằm trong vòng tay, bị anh ta gào lên đánh thức, hơi hơi nhíu mày, khó khăn mở mắt.
Đập vào mắt cô, lại là tên đàn ông mà cô hận nhất.
Quý Tiểu Nhiễm đột nhiên nghiến răng, giơ tay lên, tát một cái!
Sở Hân Luật cực nhanh, bắt lấy cổ tay, nghiêm nghị nói:
“Cô dám đánh tôi!”
Quý Tiểu Nhiễm dùng sức rút tay về, nhưng đã bị anh ta giữ chặt, gắt gao không thả, cô cắn răng nói:
“Thả ra!”
“Quý Tiểu Nhiễm, lá gan cô không nhỏ, dám giở trò à?” – Anh dùng sức hất tay cô ra.
Tay cô đập trên mặt đất, truyền đến một trận đau nhức.
Cô cau mày, trong vòng tay anh ta, bị cơn nóng giận của anh ta sắp đốt đến lạnh lẽo.
Thân thể Quý Tiểu Nhiễm run lên, cô nắm chặt tay, chống đỡ người Sở Hân Luật, cắn răng nói:
“Buông tôi ra, đừng đυ.ng vào tôi!” – Cô chống lại cái ôm của anh ta, người đàn ông độc ác muốn chiếm hữu cô.
Sở Hân Luật xem xét chỗ mảnh vỡ của chiếc bình, lấy ra một cái, trên góc tựa hồ dính lên chút máu.
Anh đột nhiên đẩy mảnh vỡ đó vào động mạch trên cổ cô, ánh mắt lạnh như băng, tràn đầy lửa giận, dữ dội nói:
“Quý Tiểu Nhiễm, cô muốn tự sát sao? Có phải cô đã quên, tôi từng nói gì với cô không?”
Quý Tiểu Nhiễm nhìn những mảnh vỡ bén nhọn kia đang dính sát trên da thịt mình, cô cũng không sợ hãi, ngược lại còn nở ra một nụ cười, thản nhiên vô cùng, coi thường cái chết!
Cuối cùng, cô ngước mắt lên, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, lạnh lùng nói:
“Có gan thì anh gϊếŧ tôi xem!”
Ngón tay mảnh khảnh của Sở Hân Luật bóp chặt những mảnh vỡ trong tay, lại đưa đến sát cổ cô hơn.
Quý Tiểu Nhiễm nhắm mắt, lại có thể cảm nhận rõ ràng một loại cảm xúc đau đớn đang ứa ra trên cổ cô:
“Ưm…”
Anh ta rạch vào da thịt cô, nhưng chỉ làm xước qua, cũng không cứa sâu.
Quý Tiểu Nhiễm mở mắt, đột nhiên đưa tay lên, bắt lấy cánh tay của Sở Hân Luật, như đang ngăn cản.
Khoé miệng Sở Hân Luật nhếch lên một vẻ cười châm chọc, âm thanh hàn lãnh vang lên:
“Thế nào, sợ chết sao?”
Quý Tiểu Nhiễm cũng cười đáp lại, vẻ mỉa mai lộ rõ, sau đó nắm chặt tay anh ta, hướng mảnh vỡ đâm ngược lại cổ mình.
Cô không phải sợ chết, cô muốn anh ta tiếp tục cắt lấy cổ mình.
Nhìn thấy Quý Tiểu Nhiễm đang nắm chặt tay mình, dùng hết sức vạch mảnh vỡ vào cổ.
Cơn giận của Sở Hân Luật từ đâu xông đến, đột nhiên rút tay ra, ném mảnh vỡ xuống đất, một tay bóp lấy cổ Quý Tiểu Nhiễm ứa ra đầy máu, nghiến răng nói:
“Quý Tiểu Nhiễm, cô muốn chết như vậy phải không?”
Quý Tiểu Nhiễm bị anh ta bóp chặt cổ, trong họng chỉ phát ra “ừm” một tiếng, bất quá cô cũng không hề cầu xin, từ đầu đến cuối, trên mặt đều hoàn toàn xem thường.
Một câu cũng không muốn nói với anh ta, dứt khoát nhắm mắt lại, một mặt chờ chết.
“Đáng chết!” – Sở Hân Luật mắng, buông lỏng cổ cô ta, kiểm tra vết thương một chút, rồi ôm cô dậy, ném lên giường.